Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 277



Cung Dạ Tiêu đưa tay ôm lấy eo cô, hai người ngồi sát vào nhau, hơi thở của anh trở lên nhanh hơn, khiến không khí càng trở lên đắm đuối.

Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy hối hận, tại sao lại chọn đi xem phim? Làm việc khác không được sao?

Lúc này vẫn là thời gian quảng cáo, sống mũi cao thẳng của Cung Dạ Tiêu chạm khẽ vào tóc cô, giống như đang ngửi hơi thơm làn tóc cô, Trình Ly Nguyệt muốn ngất xỉu, người đàn ông này đúng là cao thủ quyến rũ, lúc nào cũng có thể khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ.

Mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng ánh mắt anh sáng quắc, Trình Ly Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Lúc này, phim bắt đầu giới thiệu, đầu tiên là khung cảnh trời sao bao la khiến người ta cảm nhận được sự vô bờ bến của vũ trụ, hiệu ứng âm thanh và kĩ xảo đều vô cùng tuyệt vời, khiến người ta trầm trồ.

Giây sau đó là cảnh giường chiếu...

Cả một đại sảnh đều là hơi thở ân ái của nam chính và nữ chính, hơn nữa lại là phim nước ngoài, thông thường những phân cảnh thế này đều khá lộ liễu, lúc này cả màn hình toàn là không khí yêu đương...

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, lúc này cô cảm nhận được tóc phía sau cổ mình bị vén lên, sau đó một nụ hôn cuồng nhiệt đặt xuống, hôn nhẹ vùng cổ mềm mại của cô.

"Đừng..." Trình Ly Nguyệt né tránh nụ hôn của anh, không khí trong bộ phim trước mặt đang rất cuồng nhiệt, vậy mà người đàn ông bên cạnh còn ngồi khiêu khích thêm, Trình Ly Nguyệt thực sự muốn ngất xỉu.

Cuối cùng bộ phim cũng đi vào chủ đề chính, người đàn ông bên cạnh cắn nhẹ vào vùng xương quai xanh gợi cảm của cô. Trình Ly Nguyệt rùng mình, đẩy anh ra, cả giận nói: "Xem phim nghiêm túc nào."

Cung Dạ Tiêu không làm phiền cô nữa, anh cầm cốc coca-cola mát lạnh bên cạnh hút một hơi, vì anh cảm thấy cổ họng khát khô, cảnh tượng nóng bỏng trên màn hình ban nãy, anh chỉ liếc mắt nhìn một cái, toàn bộ tâm tư đều là người con gái trong lòng.

Trong phim, gương mặt nam chính rất đẹp trai và gợi cảm luôn được quay rất gần, đẹp trai khiến người khác phải thốt lên, các động tác dứt khoát cực ngầu của nam chính cũng khiến vô số các cô gái trong rạp kêu thét lên.

Hai mắt Trình Ly Nguyệt chăm chú theo dõi, không bỏ qua bất cứ cảnh quay cool ngầu nào của nam chính, xem rất hứng khởi.

Cung Dạ Tiêu xem không tập trung, nói thực lòng anh không có hứng thú với những bộ phim khoa học viễn tưởng kiểu này, anh nheo mắt nhìn người con gái bên cạnh, chỉ thấy cô bị nam chính trong phim hút hồn, tới bắp rang cũng không ăn nữa, vẻ mặt như muốn chảy nước miếng vì nam chính, khiến anh cảm thấy rất không hài lòng.

Trình Ly Nguyệt xem rất nhập tâm, đâu còn để ý tới người đàn ông bên cạnh nữa?

Cô cầm một hạt bắp trong tay, chăm chú xem cảnh nam chính đánh nhau với kẻ xấu, cứ thể đưa bắp vào miệng, tâm trí dồn hết vào các cảnh quay trong phim.

Đôi mắt Cung Dạ Tiêu thâm trầm như muốn nuốt chửng cô.

Còn lúc này, nam chính quần áo lam lũ, anh ta cứ thết giựt phăng một cái, cơ thể gợi cảm khiến nữ giới cả rạp hít một hơi thật sâu, vô cùng quyến rũ.

Trình Ly Nguyệt cũng kêu lên một tiếng, chính lúc này cô đang xem say sưa thì một bàn tay bịt chặt mắt cô lại.

"A..." Trình Ly Nguyệt vội vàng gỡ bàn tay kia ra, không muốn bỏ lỡ cảnh phim hấp dẫn.

Nhưng Cung Dạ Tiêu đang vô cùng giận dữ, hơn nữa còn đang ghen, sao cô ấy lại nhìn cơ thể người đàn ông khác?

Lẽ nào cơ thể anh không đẹp sao?

Trình Ly Nguyệt gỡ tay anh ra, hơi bực tức ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm gì thế!"

"Anh khó chịu, chúng ta ra thôi." Cung Dạ Tiêu đột nhiên lên tiếng.

"A... vết thương của anh bị đau sao?" Trình Ly Nguyệt lập tức nhớ tới việc anh là người bị thương.

Cung Dạ Tiêu ừ một tiếng: "Chúng ta ra ngoài thôi."

Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn xem hết nhưng việc anh bị thương vẫn khiến cô quan tâm hơn, cô đành liếc mắt nhìn nam chính trên màn hình một cái sau đó cùng Cung Dạ Tiêu đứng dậy rời khỏi rạp.

Cung Dạ Tiêu nắm chặt tay cô dắt đi, không để cô vấp ngã trong bóng tối, cho tới khi ra tới cổng rạp chiếu phim, Trình Ly Nguyệt nói với anh: "Có cần tới bệnh viện không?"

"Không cần, về thẳng khách sạn là được." Cung Dạ Tiêu mím môi nói.

"Ờ!" Trình Ly Nguyệt mím môi, khi đi qua poster, Trình Ly Nguyệt tiếc nuối liếc nhìn hình ảnh quảng bá của nam chính.

Cái nhìn này khiến người đàn ông nọ tức giận, anh lập tức kéo cô vào lòng giận dữ nói: "Trình Ly Nguyệt, em thích nhìn anh ta tới vậy sao?"

Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười: "Anh ta là ngôi sao!"

"Sau này ngoài anh ra thì không được nhìn bất cứ người đàn ông nào khác." Giọng nói bá đạo vô lý cứ thế vang lên.

Trình Ly Nguyệt vẻ mặt cạn lời, anh là người đàn ông bá đạo nhất, đòi hỏi vô lí nhất mà cô từng gặp.

Khi tới bãi đậu xe, vệ sĩ đã đợi sẵn ở đó, họ lên xe, Trình Ly Nguyệt thế dọc đường đi anh không giống như đang bị đau, kết hợp với cơn giận vô cớ ban nãy của anh, Trình Ly Nguyệt nheo mắt nhìn anh: "Vết thương của anh không đau, anh chỉ là không muốn để em xem phim có đúng không?"

"Muốn nhìn đàn ông thì về phòng anh cho em nhìn thoải mái." Cung Dạ Tiêu nói.

Trình Ly Nguyệt phát hiện ra mình không thể nói chuyện hẳn hoi với anh, cô giận dỗi nói: "Biết thế em đi xem một mình." Một bộ phim hấp dẫn như thế, vé cũng mua rồi, thật đáng tiếc.

Vừa dứt lời không bao lâu, bờ vai nhỏ bé của cô lập tức bị anh quay lại, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh hôn một cách cuồng loạn.

Vừa hôn đã là một nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt khiến Trình Ly Nguyệt khó lòng chống đỡ.

Hôn kéo dài hai phút, Cung Dạ Tiêu mới buông cô ra, bây giờ không thể làm chuyện đó với cô, tiếp tục hôn người khổ sở sẽ là anh.

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, đầu óc mụ mị, ở bên cạnh anh, thần kinh cô luôn luôn bị thử thách.

Khi tới khách sạn, Trình Ly Nguyệt chủ động giữ khoảng cách với anh, bước vào thang máy cũng vậy.

"Đứng xa vậy làm gì? Sợ anh ăn thịt em chắc?" Cung Dạ Tiêu nheo mắt không hài lòng.

Trình Ly Nguyệt không muốn để ý tới anh, lúc này, thang máy báo hiệu mở cửa, cô vội bước ra trước.

Cung Dạ Tiêu bước nhanh theo sau, gương mặt tuấn tú như thể bị ai chọc giận, sa sầm sắt mặt nhìn theo lưng cô.

Bước vào cửa, Trình Ly Nguyệt ngồi xuống sofa, Cung Dạ Tiếu đóng cửa phòng, vứt chiếc áo vest ngoại lên sofa, ngón tay thon dài cởi áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực săn chắc hơn cả nam chính trong phim, phần eo vẫn đang băng bó cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp thể hình của anh.

Trình Ly Nguyệt thấy anh vừa vào đã cởi đồ, lập tức kinh ngạc nhìn anh: "Cung Dạ Tiêu, anh làm gì vậy?"

"Lại đây, xem vết thương giúp anh." Cung Dạ Tiêu lên tiếng.

Trình Ly Nguyệt vội hỏi: "Vết thương sao vậy?"

"Khó chịu." Cung Dạ Tiêu thực sự cảm thấy khó chịu, vết thương đang giai đoạn ăn da non, rất ngứa nhưng lại không thể gãi, anh chỉ có thể nhịn.

Trình Ly Nguyệt bước tới bên anh, cúi xuống quan sát thật kĩ chỗ băng bó của anh: "Khó chịu ở đâu."