Vì chuyện Lam Ca làm mất chiếc đồng hồ, nên cảnh sát nhanh chóng lập án và bắt tay vào điều tra toàn diện. Đến trưa có hai vị cảnh sát đến hỏi hắn một số chuyện, Lam Ca cũng nhiệt tình phối hợp bởi vì hắn thật sự sốt ruột muốn tìm ra chiếc đồng hồ của mình nhanh nhất có thể.
Sau khi cảnh sát biết được thân phận của hắn, họ lập tức gạt bỏ suy nghĩ về chuyện hắn muốn vu khống khách sạn. Một người đàn ông từ đầu đến chân đều toát lên vẻ giàu có cao sang như thế, thì làm gì có chuyện lừa gạt người khác chỉ vì một chiếc đồng hồ.
Qua quá trình điều tra và thu thập chứng cứ, đến buổi chiều cảnh sát đã tìm ra chút manh mối. Bọn họ xác định được mục tiêu chính là Tống Diễm – người mới nghỉ việc ngày hôm nay, bởi vì cô ta đáng nghi hơn, hơn nữa có khả năng ăn trộm cao hơn Diệp Tiểu Thi.
Trong suốt thời gian đó, Diệp Tiểu Thi cũng phải trải qua mấy hồi xét hỏi. Đối với Diệp Tiểu Thi mà nói, cảm giác bị tra hỏi như tội phạm, còn phải ngồi đối diện với cảnh sát, chịu đựng ánh mắt dò xét khóa chặt trên người mình quả thật là một cơn ác mộng.
Giống như trong cuộc sống của cô bất chợt xuất hiện vài vết nhơ, cho dù có tẩy cũng không thể tẩy sạch.
Mà hành động của phía cảnh sát cũng rất nhanh chóng. Hình scan bên trong vali của Tống Diễm quả nhiên có một chiếc đồng hồ, hơn nữa nhìn hình dáng kích thước bên ngoài giống hệt chiếc Lam Ca đánh mất. Cảnh sát lập tức bắt tay hành động. Họ liên lạc với nước mà Tống Diễm bay đến và phối hợp cùng cảnh sát nơi đó vây bắt Tống Diễm trong khách sạn, đồng thời tìm được chiếc đồng hồ của Lam Ca.
Diệp Tiểu Thi còn chưa biết tình huống lúc này ra sao thì sáu giờ tối, tổ trưởng Dương đã tự mình lái xe đến sở cảnh sát để đưa cô ra.
“Tiểu Thi à! Thật xin lỗi, oan uổng cô rồi. Đồng hồ là do Tống Diễm lấy cắp, còn chiếc đồng hồ kia đang trên đường được đưa về nước rồi.”
Diệp Tiểu Thi không tin nổi chuyện Tống Diễm lấy cắp. Hôm nay cô phải hứng chịu đủ mọi oan ức nên giờ phút này không biết nên xả giận ra sao. Hận nhất là kẻ khốn khiếp nghĩ mình là khách hàng mà không coi cô là con người kia.
“Được rồi. Tôi và quản lý đã quyết định sẽ giữ cô lại làm việc ở khách sạn, không bị xử phạt cũng như bị ghi lại trong hồ sơ. Ngày mai cô đi làm lại đi!”
“Người khách kia không xin lỗi tôi sao?” Diệp Tiểu Thi hỏi tổ trưởng Dương.
Tổ trưởng Dương nhìn cô có chút buồn cười: “Sao thế được? Anh ta là khách hàng. Mà khách hàng là thượng đế. Nếu cô muốn anh ta xin lỗi mình thì công việc này cũng bỏ đi.”
“Nhưng rõ ràng anh ta vu oan cho tôi. Thậm chí còn đưa tôi đến sở cảnh sát!”
“Được rồi! Anh ta cũng có chút nóng tính, nhưng chúng ta vốn là người làm dịch vụ, phải biết nhẫn biết nhịn một chút! Dù sao chưa chắc sau này cô đã gặp lại anh ta!”
“Tốt nhất là đời này đừng để tôi gặp lại anh ta!” Diệp Tiểu Thi tức đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.
“Tôi sẽ cố gắng không để cô đến phục vụ phòng của anh ta!”
Trong khách sạn, Lam Ca đã nhận được phản hồi từ phía đại diện khách sạn. Đồng hồ của hắn bị một nữ phục vụ lấy cắp. Hiện tại đã tìm được và đang trên đường vận chuyển về đây. Còn cô phục vụ bị bắt cũng được thả ra rồi.
Lam Ca nhíu mắt ngồi trên ghế salon. Lúc này trong lòng hắn quả thật có chút áy náy. Thế nhưng không có chuyện hắn tổn thương lòng tự tôn của bản thân vì cô gái kia đâu. Chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn ta quên chuyện xin lỗi đi rồi.
Lại cả gan dám nói hắn cố ý làm rơi, muốn vu khống cho khách sạn. Mấy lời này chẳng khác gì xúc phạm và phá hủy danh dự của hắn.
“Nói với họ là tôi không muốn nhân viên nữ kia phục vụ, đừng để tôi trông thấy cô ta.” Lam Ca dặn quản gia.
Quản gia cười đáp: “Thiếu gia, không cần cậu dặn dò thì khách sạn cũng sẽ làm như vậy. Cậu không gặp lại cô ấy nữa đâu!”
“Đây là cô gái đầu tiên dám nói chuyện như thế với tôi!” Lam Ca bực bội đến mức đôi mày kiếm nhíu chặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Chắc cô ấy không hiểu chuyện.”
“Dạng nhân viên như thế mà khách sạn cũng dám nhận vào làm. Thật chẳng có chút chuyên nghiệp nào, sau này bỏ qua chỗ này, cho vào sổ đen của tôi.”
“Vâng! Chờ đồng hồ về đến nơi tôi sẽ ngay lập tức đổi khách sạn khác.” Quản gia nói với hắn.
Lam Ca không muốn ở lại thêm nữa, thế nhưng hắn vẫn muốn đợi đến khi đồng hồ về tay để kiểm tra cẩn thận một phen.
Xem ra, hắn chỉ đành nuốt cơn giận này xuống thôi.
Bởi vì chuyện chiếc đồng hồ mà hắn rầu rĩ bực bội cả một ngày, nên bây giờ cũng muốn thư giãn một chút: “Đêm nay tôi đến quán bar giải sầu!”
“Thiếu gia, cậu không thể đến những nơi như vậy!”
“Ông nội khi còn sống cũng chẳng quản tôi nhiều như thế!” Lam Ca nhíu mắt.
“Đừng để nơi thác loạn ấy làm dơ bẩn người cậu!”
“Để hai vệ sĩ đi theo tôi là được. Tôi chỉ uống vài chén thôi.”
Quản gia biết hôm nay tâm trạng thiếu gia không tốt nên đành đồng ý: “Thôi được! Cậu nhớ về sớm một chút!”
“Còn chuyện tìm Diệp Tiểu Thi, thuận tiện nhờ cảnh sát giúp một tay! Tôi muốn mau chóng tìm được cô gái đó rồi đưa cô ta rời khỏi đây.” Lam Ca dặn quản gia một tiếng, đứng dậy sửa sang lại âu phục để chuẩn bị ra ngoài.
Mười giờ tối, Lam Ca trở về. Vì có chút rượu trong người nên gương mặt tuấn tú thoáng ửng hồng. Quản gia nhanh chóng gọi hai vệ sĩ sang một bên, gặng hỏi những chuyện đã xảy ra ở quán bar.
“Có cô gái nào tiếp cận thiếu gia không?”
“Có! Nhưng đều bị thiếu gia từ chối. Cậu ấy chỉ uống vài chén rượu thôi!” Vệ sĩ trả lời.
Quản gia yên tâm gật đầu. Nghĩa vụ của ông là chăm sóc cho thiếu gia, để đời này cậu chủ chỉ có thể cưới tiểu thư Diệp Tiểu Thi. Trừ cô ấy ra, nhất định phải đảm bảo không có cô gái nào khác xuất hiện bên cạnh cậu chủ.
Lam Ca tắm xong bèn leo lên giường đi ngủ. Quản gia dẫn theo vệ sĩ ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng trọ, Diệp Tiểu Thi đang kể lể những chuyện đã xảy ra đêm nay với bạn thân của mình. Chị em tốt của Diệp Tiểu Thi là Lý Nhã vô cùng thông cảm với cô. Có điều cô nàng lại hỏi một câu chẳng mấy thú vị gì: “Gã con lai kia là một người rất đẹp trai à?”
Diệp Tiểu Thi nhớ đến khuôn mặt của Lam Ca thì nhận ra đây quả thật là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp qua. Thế nhưng cũng bẩn tính nhất luôn.
“Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng nhân phẩm kém tới mức không đỡ nổi. Hừ, đừng để tớ gặp lại anh ta. Nếu gặp lại thì tớ sẽ tặng cho anh ta hai phát tát!” Diệp Tiểu Thi tức đến nghiến răng kèn kẹt.
“Ôi dào! Tớ cho cậu xem cái này. Hôm nay tớ mua được ở chợ đồ cổ, giống hệt mảnh ngọc bội hình trăng khuyết của cậu!” Dứt lời Lý Nhã lôi từ trong túi ra một miếng ngọc cho cô nhìn. “Ta-đa! Giống lắm đúng không?”
Diệp Tiểu Thi nhìn qua rồi sờ miếng ngọc trên tay: “Giống thật đấy!”
“Lại đây, so thử xem có phải giống nhau lắm không. Chúng ta đúng là chị em tốt, đây là tín vật cho tình chị em của chúng ta!”
Diệp Tiểu Thi tháo miếng ngọc bội xuống cho Lý Nhã. Sau khi đè chúng lên nhau, cô nàng nhận ra miếng của mình có bé hơn một chút nhưng nhìn qua vẫn giống y như đúc.
“Có nhỏ hơn một tẹo nhưng cũng được phết, nên tớ mới bỏ ra mười đồng để mua đấy!”
“Chả sao! Trông thích mắt ghê!” Diệp Tiểu Thi nhoẻn miệng cười, Lý Nhã cầm miếng ngọc ướm thử lên cổ: “Ngắm xem được không? Sau này tớ sẽ luôn mang nó bên mình!”
“Ừ!” Diệp Tiểu Thi cười nhưng lại có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Nhã, sau này cậu có thể tìm một công việc chính đáng không? Đừng đến quán bar làm nữa!”
“Không được! Tớ rất cần tiền. Chỉ có ở nơi đó mới kiếm được nhiều như vậy. Tớ không giống cậu, vừa có bằng đại học lại vừa giỏi tiếng anh, có thể đến khách sạn cao cấp để làm.” Lý Nhã dẩu môi tự giễu bản thân.