Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 571



Trong phòng bệnh yên tĩnh lúc này đã là 2 giờ sáng. Diệp Tiểu Thi đã ở bên Lam Ca khoảng hai tiếng. Y tá tới rút kim, Diệp Tiểu Thi vẫn chưa ngủ. Cô y tá thấy ngưỡng mộ và cười nói: "Chị ơi, bạn trai chị đẹp trai quá, là con lai phải không ạ!"

Diệp Tiểu Thi hơi đỏ mặt, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Bởi vì người đàn ông này không phải là bạn trai cô, nhưng đúng là anh ấy là con lai.

Cô chỉ cười mà không trả lời. Y tá đi ra, cơn buồn ngủ của cô biến mất. Cô chống cằm, nhìn Lam Ca đang bị băng bó một cách chăm chú. Người đàn ông đáng ghét ban đầu giờ đây lại chảy máu vì cô. Cô thấy trong lòng mình thật phức tạp.

Diệp Tiểu Thi cúi đầu, nhìn thấy trên tay anh vẫn còn đeo chiếc đồng hồ màu vàng lần trước tìm thấy. Trên cổ tay rắn chắc có một vệt sáng màu vàng, mặc dù nhìn khá sang trọng nhưng với tài sản của anh ấy, chắc hẳn sẽ có nhiều đồng hồ danh giá. Nhưng anh lại chỉ đeo chiếc đồng hồ này, liệu có phải nó có ý nghĩa gì đặc biệt hay không?

Vì thế, khi đó ở trong khách sạn, đồng hồ của anh bị lấy trộm mới khiến anh tức giận như vậy. Mặc dù cô không liên quan nhưng rõ ràng cũng bị coi là một nghi phạm. Hơn nữa, khi anh ấy tức giận cũng khiến cô tức giận theo vì bị oan.

Vì thế cô mới ghét anh ta. Cô từ bé đã là cô gái ngoan, tự nhiên bị oan ức như thế này, người mềm yếu như cô cũng phải phản ứng lại.

Lần thứ 2 gặp nhau trong khách sạn, cốc cafe trong tay cô đổ lên bộ quần áo của anh ta. Đây là điều chẳng ai có thể chịu đựng được, huống hồ lúc đó anh ta đã có tâm trạng không dễ chịu. Vì thế khi đó anh ta gay gắt với cô cũng không có gì là quá đáng.

Bởi vì rõ ràng lúc đó là cô đã sai.

Diệp Tiểu Thi lại nhớ tới khi nhận lời tới nhà anh ta. Ban đầu đã có xích mích như thế, sau này anh ta lại còn là ông chủ của cô, chắc chắn sẽ tìm cách trừng phạt cô. Khi đó anh ta có quyền làm như thế, đương nhiên là sẽ làm như thế.

Diệp Tiểu Thi nheo mắt, nhìn khuôn mặt của Lam Ca. Nhưng lúc này người đàn ông đó đâu còn chút cuồng vọng nào, giống như một đứa trẻ ngủ ngoan, không hề phòng bị. Khi đó, cô mới quan sát kỹ ngũ quan trên khuôn mặt anh, một khuôn mặt lập thể phương tây, mang nét hiền hòa phương đông, làn da mềm mại, đúng tiêu chuẩn của một đại soái ca.

Đồng thời, cô nghĩ tới Triển Minh Húc mà trong lòng thấy sợ hãi. Không ngờ hắn tiếp cận cô là đều có mục đích. Hắn kéo cô vào phòng nói có chuyện, đến giờ cô nghĩ còn thấy buồn nôn.

Cô nghĩ, sau này cô sẽ không gặp lại hắn. Có gặp lại, cô cũng sẽ tránh mặt.

Khoảng 3 giờ sáng, Diệp Tiểu Thi thấy buồn ngủ. Cô vừa chịu đựng nỗi sợ hãi không hề nhỏ, khi nãy còn căng thẳng thần kinh, đến giờ đã thấy đỡ hơn nhiều. Cơn buồn ngủ cứ thế kéo đến.

Cô gục xuống cạnh giường của Lam Ca và ngủ thiếp đi. Không khí trong phòng yên tĩnh, Diệp Tiểu Thi ngủ rất say.

Lúc trời sáng, Lam Ca tỉnh giấc. Anh gặp ác mộng, nhìn thấy khi anh tới thì đã muộn, chỉ nghe thấy tiếng Diệp Tiểu Thi gọi. Còn anh không thể mở cánh cửa đó. Trong mơ, rõ ràng anh rất lo lắng, sợ hãi cho tới khi giật mình tình dậy.

Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ gục bên giường anh. Anh hít thở, may mà đó là mơ. Nhưng trong mơ, cái cảm giác bất lực ấy khiến anh thấy lo lắng, mồ hôi toát ra sau lưng anh.

Lam Ca có chút bối rối, sợ làm cô gái này tỉnh giấc. Tối qua không biết cô ấy đã thức bao lâu, nhưng nhìn cô ngủ say thế này, hẳn là cô ấy rất mệt.

Lam Ca tiến gần tới, quan sát cô. Trước mặt anh, cô ấy trông giống như một con mèo nhỏ. Hiếm khi được nhìn thấy cô yên bình như thế. Các đườn nét trên cơ thể cô hài hòa, khiến người khác không khỏi động lòng.

Lam Ca đưa tay ôm vết thương trên trán, có một chút đau. Cùng lúc ấy, anh nghe thấy có tiếng người bên ngoài. Tiếng gõ cửa vang lên, hóa ra là quản gia nhà anh tới. Lam Ca lập tức ra hiệu rằng cho anh ta ra ngoài người, đừng làm phiền.

Tối qua quản gia nhà anh đã tới, nhưng không muốn làm phiền hai người nên cùng với vệ sỹ đứng bên ngoài. Lúc này mới định bước vào để xem hai người thức dậy hay chưa. Thiếu gia thì dậy rồi còn Diệp Tiểu Thi thì chưa.

Lam Ca lim dim đôi mắt sâu, nhoẻn miệng cười, trải qua chuyện tối qua, hẳn là cô ấy đã thay đổi cách nhìn với anh.

Anh cũng thấy rất vui khi gặp Triển Minh Húc trong quá rượu, ép hắn lộ ra chân tướng. Diệp Tiểu Thi đã nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, sau này sẽ không bị tên đó lừa nữa.

Lam Ca nghĩ tới đây, hừ một tiếng, sau này tuyệt đối sẽ không đề bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô.

Khoảng 7h, Diệp Tiểu Thi nằm ngủ như vậy khiến cánh tay có chút tê bì. Cô tỉnh dậy, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trong như đại dương. Cô đỏ mặt, không biết người đàn ông này dậy khi nào, nhìn cô từ lúc nào.

"Tỉnh rồi hả? Muốn ngủ nữa không? Tôi nhường giường cho cô." Lam Ca cất lời hỏi.

Diệp Tiểu Thi lắc đầu: "Tôi không ngủ nữa,vết thương của anh còn đau không?"

Lam Ca vốn nghĩ trước mặt cô, một nam tử hán như anh thì có gì mà phải sợ, thế nhưng anh chợt suy nghĩ rồi lấy tay xoa lên trán, kêu một tiếng: "Đau chứ."

Diệp Tiểu Thi thấy lo lắng vài phút. Cô an ủi: "Đừng lo, tôi sẽ gọi bác sỹ tới kiểm tra cho anh."

Lam Ca gật đầu, sau đó thể hiện biểu cảm có chút trách móc: "Lát nữa tôi về biệt thự, không quen ngủ bệnh viện."

Diệp Tiểu Thi nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, anh muốn quay về thì quay về thôi!"

"Nhưng người xung quanh tôi đều có việc nên một mình tôi ở biệt thự. Tôi hy vọng cô có thể qua đó chăm sóc cho tôi. "Lam Ca mở miệng nói.

Diệp Tiểu Thi lập tức ngây người, nhìn anh: "Tôi ư?"

"Chẳng lẽ cô không muốn chăm sóc tôi ư?" Lam Ca có chút thất vọng nhìn cô, rồi lại xoa lên trán, thể hiện bản thân đang là người bị thương.

Nhưn Diệp Tiểu Thi lắc đầu nói: "Không, đương nhiên là tôi muốn chăm sóc cho anh vì anh bị thương. Chăm sóc anh là trách nhiệm của tôi." [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Khóe mắt Lam Ca lộ ra một ánh cười: "Không sao, trước đây tôi đối với cô không tốt, cũng oan ức cho cô. Vết thương này coi như tôi bù lại cho cô."