Mười giờ đêm, cuối cùng Cung Muội Muội cũng được rảnh. Bé con rất dính cô cho nên đêm nào cô cũng phải dỗ nó ngủ thì nó mới chịu ngủ. Vì muốn có thêm cháu bế nên đêm nay, vợ chồng ông bà Dạ đưa cháu gái về nhà.
Hơn nữa gần đây con trai thường làm việc trong cứ địa nên hai người trẻ rất ít có thời gian bên nhau. Hiếm lắm mới có cơ hội, đương nhiên phải để hai người có không gian riêng tư mới được.
Sau chuyến du lịch này, cả người Cung Muội Muội đều mệt nhừ, mặc dù không làm gì nặng nhọc nhưng con bé cứ quấy suốt nên cũng không được yên. Lúc này, cuối cùng cô cũng được ngủ một giấc an lành rồi.
Vừa đẩy cửa ra, cô liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ. Hắn ngồi dưới ánh đèn, trong tay cầm tài liệu để xem. Thấy cô vào phòng, hắn liền mỉm cười: “Ngủ rồi hả?”
Cung Muội Muội mím môi cười, gật đầu: “Cuối cùng nó cũng ngủ rồi!”
Dạ Lương Thành nhìn thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô thì vội đặt văn kiện xuống bên cạnh. Đôi tay vững chắc bế cô lên theo kiểu bế công chúa, đặt cô lên ghế sofa, sau đó đi về phía sau ghế, dùng bàn tay to lớn mà ôn nhu nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.
Cung Muội Muội mãn nguyện nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ tận tình của người đàn ông này. Dạ Lương Thành ngắn nhìn dung nhan xinh đẹp mà hiền hòa của cô, không kìm được lòng vừa xoa vừa để lại dấu ấn của riêng mình lên xương quai xanh của cô.
Dạ Lương Thành sao có thể xoa đàng hoàng được chứ? Bên dưới ngón tay là làn da mềm mại của cô, bên mũi phảng phất hương thơm sau khi tắm của cô. Thân là người đàn ông bình thường, hơn nữa đã cấm dục nửa tháng nay, hắn sắp nhớ cô đến phát điên rồi.
Dạ Lương Thành không xoa nữa. Hắn phủ người xuống, nhẹ nhàng hôn lên hõm venus của cô, bàn tay to lớn bắt đầu cởi đồ!
Trái tim Cung Muội Muội nóng lên, sao cô nỡ từ chối chứ. Cô nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn. Dạ Lương Thành dán lấy phía sau ghế sofa hôn cô. Hai người một trên một dưới hôn thật sâu.
Cứ hôn, cứ hôn, Cung Muội Muội ôm lấy vai hắn, đứng lên khỏi ghế sofa. Cánh tay rắng chắc của người đàn ông ôm lấy cô, đưa hai chân cô quắp lấy thân hắn, sau đó đi về phía chiếc giường xám lớn phía sau.
Tiếp theo là thời gian tiến vào cõi thiên đường.
Thế giới này như đang bị sự ôn nhu bao trùm.
Hai ngày sau, ở biệt thự của Lam Ca. Cuối cùng bác sỹ cũng chủ động mang dụng cụ đến tháo băng cho hắn. Hắn sắp không chịu nổi bộ dạng vừa ngốc, vừa khó coi khi băng nó này rồi.
Bác sỹ kiểm tra vết thương của hắn. Vết thương khôi phục bình thường, nó được giấu ở ngay dưới viền tóc nên không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn.
Tháo băng xong, Lam Ca liền về phòng tắm rửa gội đầu. Nửa tiếng sau, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi kết hợp với một chiếc quần lanh dài cắt rất vừa thân bước ra. Toàn thân tỏa ra khí chất cao quý của một vị công tử.
Diệp Tiểu Thi ngồi trên sofa chờ hắn khẽ ngây ra vài giây. Sau khi cảm giác ghét bỏ trong lòng hoàn toàn biến mất, cô mới thật sự ngắm nhìn hắn tỉ mỉ. Ngũ quan hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc được đặt ở Italy, mỗi đường nét đều rất hoàn hảo, khiến người ra mê mẩn.
Lúc này, Lam Ca cũng đã lấy lại tự tin, hắn bước từng bước đến trước mắt cô, khẽ mỉm cười: “Đi nào, trưa nay anh mời em ra ngoài ăn cơm! Thời gian qua em phải nấu ăn cho anh, cũng mệt nhiều rồi.”
Diệp Tiểu Thi lắc đầu: “Cũng không mệt lắm.”
“Đi thôi!” Lam Ca đưa tay về phía cô, ý bảo cô nắm lấy.
Diệp Tiểu Thi do dự một lúc rồi đưa cánh tay thon dài ra nắm lấy bàn tay hắn. Lam Ca dùng lực nắm chặt lấy, kéo cô đứng lên khỏi ghế sofa.
Diệp Tiểu Thi đứng bên cạnh hắn, cơ thể nhỏ bé, còn Lam Ca lại có thân hình cao lớn, chân dài của người phương Tây. Lúc này Diệp Tiểu Thi đứng cạnh hắn nhìn trông vô cùng thấp bé.
Ngồi trong xe thể thao màu xanh dương của Lam Ca, Diệp Tiểu Thi như đang nằm mơ. Cách đây không lâu, cô vẫn đang chạy khắp nơi để kiếm sống, vì kiếm tiền mà không từ bất kỳ công việc nào, cố gắng làm tốt mọi việc.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Lam Ca như đã thay đổi cuộc đời cô.
Xe thể thao của Lam Ca dừng ở bãi đỗ xe của một nhà hàng cao tầng. Xuống xe, Diệp Tiểu Thi có chút bối rối. Cô không phải mấy tiểu thư con nhà giàu cho nên rất ít được trải nghiệm cuộc sống của người giàu.
“Đi thôi! Anh từng đến nhà hàng này rồi, đồ ăn rất ngon.” Lam Ca giới thiệu với cô.
Diệp Tiểu Thi nhìn cách trang trí bên ngoài nhà hàng, vừa nhìn đã biết loại nhà hàng cao cấp, bên trong chắc chắn rất đắt.
Lam Ca thấy cô đứng bất động ở đó, hắn kéo tay cô, dắt cô vào trong.
Hai người ngồi gần cửa sổ. Lam Ca gọi món, Diệp Tiểu Thi e thẹn uống nước chanh. Lam Ca ngồi đối diện rất thương cô, hắn hiểu cuộc sống trước kia của Diệp Tiểu Thi, có lẽ cả đời cũng chưa từng được hưởng sự giàu có này.
“Tiểu Thi, sau này của anh là của em, anh muốn em sống cuộc sống tốt hơn.” Lam Ca nghiêm túc nói.
Diệp Tiểu Thi khẽ nheo mắt, trong lòng cảm động khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Thi nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vọng đến. Mặc dù cách mấy hàng xe nhưng Diệp Tiểu Thi vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
Thì ra là Lý Nhã, chỉ nghe thấy giọng nói mè nheo làm nũng đàn ông của cô ta: “Nguyên ca, em rất thương anh đó! Chỉ có anh mới chịu dẫn em đến nơi cao cấp như vậy ăn cơm, em không thích anh thì thích ai chứ?”
Lam Ca cũng nghe ra, hắn nhíu mày, thật không ngờ nơi hắn chọn lại có một con ruồi, hắn lo lắng nhìn Diệp Tiểu Thi.
Biểu cảm của Diệp Tiểu Thi đúng là hơi khó coi. Cô cho là sau lần chia tay đó, cả đời này cô cũng sẽ không gặp lại cô ta.
Nhưng lúc này, nghe thấy tiếng ở hàng xe bên cạnh, Lý Nhã cũng ở đây, cô có chút không vui.
Đặc biệt là khi cô ta còn uy hiếp Lam Ca lấy một tỷ đồng, đê tiện thì thôi đi nhưng cô ta còn hại cô hiểu nhầm Lam Ca. Đến cùng thì cô cũng đã nhìn rõ người chị em này rồi.
“Ai da! Nguyên ca, đừng vội mà!” Giọng của Lý Nhã vang lên nơi ở nơi sang trọng như vậy đúng là vô cùng khó nghe, không những vậy còn kéo cấp của nhà hàng này đi xuống.
Sau đó hình như người đàn ông kia đã khóa cửa rồi động tay động chân với cô ta. Lý nhã có vẻ không bằng lòng, luôn miệng khuyên hắn: “Nguyên ca, đợi chúng ta ăn xong cơm thì tìm chỗ nào đó nói chuyện sau nhé!”
Một giọng nói đàn ông thô kệch điên cuồng vang lên: “Tôi mời cô đến đây, lẽ nào không được động vào cô chắc?”