Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 647



"Em muốn đánh." Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người đàn ông cường tráng phía trước, không chút chùn bước.

Vệ sĩ trưởng một bên hừ một tiếng thật mạnh, hắn không nghĩ tới cô gái này sẽ cứng rắn như vậy, cứ tưởng rằng dựa vào chỉ thị của ngài tổng thống, lúc bắt đầu liền tăng độ khó kiểm tra, khiến cô biết khó mà lui, nhưng không ngờ, từ hôm qua đến hôm nay, tất cả những bài kiểm tra cô đều qua một cách hoàn hảo, mà tối nay, ban đầu cô cũng đã qua rồi, trận đấu tiếp theo là tự hắn thêm vào, chính bởi khi đó cô đang ở tình trạng kiệt sức, nếu chọn bỏ cuộc thì hắn không cần lãng phí thời gian và sức lực kiểm tra nữa, nữ vệ sĩ này sẽ bị ngài tổng thống đánh rớt ngay.

"Cô gái nhỏ, anh thấy em hay là đừng đánh nữa, nắm đấm của bọn anh cũng không phải không khí, em chắc chắn em có thể chọi lại ba người chứ?" Trong đó có một vệ sĩ trái lại nổi lên một tia đồng tình muốn khuyên bảo cô.

Cô gái đứng trước mặt bọn họ, dáng người mảnh mai, một thân đồ đen, khiến khi nhìn cô, tựa như đóa hoa lạnh lẽo khi đêm xuống, mà khuôn mặt toát đầy mồ hôi, tỏa sáng lên như vậy, đẹp tới nỗi khiến cho người khác không đành lòng tổn thương.

Vệ sĩ trưởng lập tức lạnh lùng cảnh cáo với đội viên của minh một tiếng,"Trên sân huấn luyện không bàn chuyện tình cảm, đợi mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị sẵn sàng."

Rõ ràng, vệ sĩ trưởng quyết định đấu võ, tất nhiên người con gái đó không chịu lùi bước, vậy thì người của hắn sẽ đánh cô tới chùn bước, khiến cô biết rằng, thử thách tiếp theo không phải dành cho cô.

Nhưng mà, bọn họ đều xem nhẹ nghị lực và sự chịu đựng của cô gái này, vừa mới bắt đầu cô gái này dựa vào các lọai kĩ thuật, tránh né những nguy hiểm sát người, mười phút sau, ba người vệ sĩ kia thua từng đấm một, đã vậy còn ngộ thương.

Thân thủ của Mễ Liễu có một loại quỷ dị như âm hồn, lơ lửng bất định, vệ sĩ trưởng một bên cũng cảm thấy không thể tin được, sức chiến đấu của cô gái này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Cuối cùng, sau một giờ đọ sức, cộng thêm đấu võ, Mễ Liễu lấy một chọi ba, đánh ba người đàn ông cường tráng tất thảy nằm bò ra đất, mà sức lực của cô sớm đã hao đi rất nhiều, tuy nhiên cô chỉ quỳ một gối, không nằm xuống, đầu hơi ngẩng lên, làm lên tư thế của kẻ thắng cuộc.

Vệ sĩ trưởng đành phải thở dài một hơi nói,"Tốt, trận đấu tối nay dừng ở đây, giải tán."

Mễ Liễu thở dài một hơi mạnh mẽ, cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, bước chân có chút vô thực xuống võ đài, trên người cô có nhiều vết thương do nắm đấm gây ra, vệ sĩ trưởng cho một nữ đội viên qua bó thuốc cho cô.

Mà vệ sĩ trưởng trở về phòng, hắn bấm liền một chuỗi số.

Giờ phút này, tại một quốc gia khác, đương lúc sáng sớm, giọng nói của Tịch Phong Hàn truyền tới,"Alo! Sự việc tiến triển ra sao rồi?"

"Ngài tổng thống, tôi có thể hỏi rốt cuộc cô gái này có hoàn cảnh thế nào, thân phận ra sao không?"

"Cô ấy làm sao?"

"Cô ta rất giỏi! Vượt ngoài dự đoán của tôi."

"Cô ấy có nghĩ tới việc lùi bước hay không?"

"Cô ta không hề, ngược lại biết khó mà tới, không chút thỏa hiệp."

"Vậy cô ấy có bị thương không?" Thanh âm này tràn ngập lo lắng.

"Có mấy chỗ trên người bị thương, chỉ là vết thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt."

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm cô ấy bị thương, tôi biết vết thương nhỏ khó tránh, nhưng đừng để cô ấy bị thương nặng." Giọng nói của Tịch Phong Hàn lộ ra sự lo âu.

Vệ sĩ trưởng lập tức nghe ra, đây là sự quan tâm của ngài tổng thống đối với cô gái đó, hắn gật đầu nói,"Sự nhanh nhẹn và ý chí của cô ấy đều qua cửa rồi, mà trạm tiếp theo, cô ấy có lẽ sẽ không bị thương, nhưng mà, nếu như cô ấy đều hoàn hảo qua cửa, như vậy tôi rất khó để loại cô ấy."

Tựa hồ đầu dây bên kia đang trầm mặc, qua một hồi, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp khàn đặc của người đàn ông đáp lại,"Vậy thuận theo tự nhiên đi, nếu như cô ấy có thể qua hết đợt kiểm tra, để cho cô ấy gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia."

"Rõ, thưa ngài."

Tắt điện thoại, vệ sĩ trưởng cũng thở ra một hơi, hắn thật sự rất tán thưởng cô gái này, nếu như có sự gia nhập của cô, chắc chắn hệ thống vệ sĩ sẽ an toàn hơn, đây là người vệ sĩ mà ngài tổng thống giới thiệu tới, hắn cũng không có ý nghĩ gì khác.

Mà ở chỗ khác Tịch Phong Hàn cũng thấy được quyết tâm của cô gái này, hắn đem quyết định trước kia từ bỏ, cô dùng tính mạng bảo vệ hắn, hướng về điểm này, hắn tin rằng công việc về sau của cô, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

Trong phòng nghỉ ngơi, Mễ Liễu cởi quần áo, sau lưng cô da thịt trắng nõn, lộ rõ vết đỏ thẫm, mà người con gái giúp cô bôi thuốc cũng kinh hãi trước bản lĩnh của cô.

"Cô giỏi thật đấy, trận đấu cuối cùng đó tôi cho rằng cô sẽ thua."

"Tôi không thể thua." Mễ Liễu trả lời mười phần tin chắc.

"Tại sao? Cô rất muốn gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia sao? Đây cũng không phải công việc dễ dàng gì, là công việc rất nguy hiểm."

"Tôi không sợ nguy hiểm."

"Vậy cô tại sao phải làm như vậy?"

"Tôi cũng không biết." Mễ Liễu nói không ra lời, cũng không dám nói ra, bởi vì cô không biết lý tưởng kiên định này từ đâu mà đến, cô muốn ở bên cạnh bảo vệ người đàn ông đó, dù cho phải vứt bỏ sinh mệnh cũng không hề hối tiếc.

Cô gái kia giúp cô bôi thuốc nên không để ý, sau khi cẩn thận bôi thuốc xong, cô ấy nói với Mễ Liễu,"Cô có thể ngủ một giấc, ngày mai tiếp nhận đợt kiểm tra mới."

"Ừ! Cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn."

Sau khi Mễ Liễu nằm xuống cảm giác toàn thân bị đập đi rồi lắp lại, loại cảm giác này khiến cô khó mà ngủ được, bởi đau đớn của cơ thể quá rõ ràng, chỉ là, không biết tại sao, dường như cô rất quen với với cảm giác đau đớn này.

Lẽ nào nguyên nhân là vì trước đây cô đã bị thương quá nhiều sao?

Đôi mắt của Mễ Liễu mờ mịt mở ra, con ngươi long lanh phảng phất như bảo ngọc, chìm vào ánh trăng ngoài cửa sổ, tản ra ánh sáng tựa pha lê.

Cô cố gắng nghĩ thông một chuyện, thế nhưng lại chẳng thể nghĩ ra nổi, rõ rang là cô có thể chọn một công việc tốt hơn, an toàn hơn, nhưng lòng cô tại sao lại cứ cố chấp đến vậy? Nhất quyết phải làm việc bên cạnh người đàn ông này?

Trở thành vệ sĩ hoàng gia, có nghĩa là về sau một ngày hai mươi tư giờ cô đều ở bên hắn chờ lệnh, hắn gọi liền có mặt, giải quyết bất kì việc nguy hiểm nào cạnh hắn, đây tuyệt đối không phải một công việc, mà là một nhiệm vụ, một phần trách nhiệm bảo vệ quốc gia.

Tất nhiên, thân là người của đất nước này, cô nhất định phải đảm đương sứ mệnh bảo vệ người đàn ông ấy.

Mễ Liễu nghĩ tới đây, khóe miệng đang tươi cười của cô đột nhiên toát lên một sự cay đắng và tự giễu, sau này, có lẽ cô còn được thoải mái nhìn vợ chồng hắn hạnh phúc!

Bao giờ bọn họ kết hôn? Khi họ kết hôn, nhất định sẽ náo động toàn quốc, mà cô chỉ hi vọng trở thành một người canh giữ đoàn xe trong hôn lễ để bảo vệ hạnh phúc hôn nhân của hắn.