Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 749



"Ư..." Sở Nhan hình như có chút không chịu được sự nồng nhiệt của hắn, phát ra âm thanh nhè nhẹ, nhưng, cô lại cũng rất thích thú, cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, phối hợp tiếp nụ hôn này.

Nụ hôn mãnh liệt như lửa.

Thiêu đốt cả hai, châm đốt nhiệt độ của hai cơ thể trẻ tuổi này.

Điều hòa đã tăng độ, không khí cũng đang tăng, cơ thể đang say của Sở Nhan cũng tự nhiên mà tăng lên, cô thả lỏng bám vào tay Chiến Tây Dương, mà còn tự động cởi đồ.

Chiến Tây Dương đã cảm nhận được, hắn vừa muốn rút lui, thì Sở Nhan liền đưa tay ra ôm chặt lấy hắn, nụ hôn của Chiến Tây Dương lại tiếp tục, cô bây giờ đã cởi bỏ đi chiếc áo khoác, trên người chỉ còn dư lại một chiếc áo len.

Cơ thể của Chiến Tây Dương cũng đang căng cứng lại, hắn biết, chỉ có thể hôn cô, hắn nhất định không thể tiến lên thêm một bước nữa.

Bởi vì cô vẫn chưa tỉnh, ngay cả cô có biết hắn là Chiến Tây Dương hay không, hay tưởng anh là người đàn ông khác, cô cũng không rõ.

Hai người đều là người trưởng thành, nhu cầu của Sở Nhan rất rõ ràng, cô có lẽ biết người đàn ông này là Chiến Tây Dương, cho nên, trong ý thức của cô, dường như không có chút bài xích nào cùng hắn thân mật.

Chiến Tây Dương thở gấp đè cô nằm xuống giường, nhưng động tác không tiến thêm một bước nữa, mà là nhắc nhở và khuyên giải: "Sở Nhan, đừng như vậy, cô say rồi."

"Nhưng tôi lạnh... Cậu có thể cho tôi chút hơi ấm không?" Ánh mắt say lờ đờ của cô như đang đòi hỏi, lộ ra cả những khát khao, trong đáy mắt, còn có những suy nghĩ khác.

Mà những suy nghĩ đó, Chiến Tây Dương cũng có thể đọc rõ.

Chiến Tây Dương cắn nhẹ đôi môi mỏng, hắn có nên không? Hắn có thể ở trong đêm lạnh như này mà không quan tâm tất cả để ôm cô vào lòng không?

Mà giây tiếp theo, Sở Nhan đột nhiên ngồi dậy, cô chủ động đưa tay ra để cởi chiếc áo len của mình, phần thân trần bên trên lạnh tới mức làm cô phải run lên, Chiến Tây Dương chậm một giây nữa là sẽ ôm cô vào lòng, Sở Nhan dường như đã đoán được điều đó, lại đắc ý cười khanh khách.

Chiến Tây Dương thật sự không biết phải làm sao, ôm cô, mà cô lại đưa tay cởi quần áo của hắn, xe rách, như kiểu đang rất gấp gáp.

Chiến Tây Dương cũng mặc một chiếc áo len, hắn đưa tay giữ lấy tay cô lại, khàn giọng ra lệnh: "Không được cởi quần áo của tôi."

"Không! Tôi muốn!" Sở Nhan trực tiếp nói ra yêu cầu của mình

Chiến Tây Dương lật chăn, giữ cô nằm trong chăn, giây tiếp theo, hắn chui vào để sưởi ấm cho cô, nhưng, chỉ là ôm cô, không hề có bất cứ hành động nào khác.

Ngược lại Sở Nhan lại nghiêng người, như là một đứa trẻ không biết an phận, đưa tay ôm chặt lấy eo của hắn, Chiến Tây Dương vỗ nhẹ vai cô, ru cô vào giấc ngủ.

Sở Nhan đã thật sự buồn ngủ, cái ôm của Chiến Tây Dương lại rất ấm áp, mà hắn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, khiến cô cũng cảm giác như bị thôi miên, cô thoải mái nằm trong lòng hắn, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Chiến Tây Dương không động đậy, cứ thể ôm cô ngủ, nhưng cơ thể của hắn từ trươc đến giờ chưa bao giờ bị giày vò và khó chịu như vậy, thân trên trần trụi của Sở Nhan khiến cơ thể hắn như bị bỏng.

Nhưng, không thể làm gì, đây có lẽ là thử thách và dày vò lớn nhất đối với một người đàn ông.

Sở Nhan ngủ rồi, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của hắn, Chiến Tây Dương muốn xuống giường cũng không được, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế này, cùng cô ngủ, Chiến Tây Dương sau khi cố gắng từ bỏ những suy nghĩ không nên có kia, hắn cũng đã rất mệt mỏi, lại thêm sự căng thẳng của cuộc phẫu thuật vừa nãy, làm tim hắn vừa nới lỏng, liền vô cùng mệt mỏi.

Ngoài cửa, hình như có âm thanh của những bông tuyết khẽ đập vào cửa, mà trong phòng, trên chiếc giường màu trắng, hai người đang ôm chặt nhau từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Sở Nhan bị cơn đau đầu sau khi say rượu làm cho bừng tỉnh, lúc mở mắt, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp trai của người đàn ông trẻ tuổi.

Cô lại nhìn thật kỹ, con ngươi như giãn to ra mấy phần, Trời ạ! Chiến Tây Dương?

Não bộ của cô cố gắng tua lại, nhớ lại chuyện tối qua đã xảy ra, cô mơ hồ nhớ lại mình được Chiến Tây Dương dìu đi...

Và còn chuyện hình như trong khách sạn cô đã cưỡng hôn hắn.

Sở Nhan nhăn mày, biểu cảm cực kỳ chán nản, Trời! Cô đã làm cái gì thế? Mà một giây sau, cô ý thưc được mình nằm trong chăn chỉ mặc một chiếc áo bra, mà cánh tay rắn chắc của Chiến Tây Dương lại thân mật ôm lấy eo cô, trong nháy mắt cơ thể cô như có một luồng điện chạy qua, khiến cô kinh ngạc cực độ.

Cô đã có phản ứng.

Nhân lúc Chiến Tây Dương vẫn đang ngủ, Sở Nhan nhìn thấy trên mặt của hắn, vẫn còn một vết son mờ mờ, Trời! Tối qua không biết bộ dạng đói khát của cô như thế nào?

Hình tượng của cô trước mặt người đàn ông này, cứ như thế mà bị hủy đi.

Sở Nhan muốn che mặt lại, đúng lúc cô chuẩn bị ra khỏi lồng ngực hắn, thì lại có một đôi mắt sâu xa đang chăm chú nhìn cô.

Chiến Tây Dương tỉnh rồi.

Ánh mắt của Sở Nhan và ánh mắt tỉnh táo của hắn trực tiếp va vào nhau, đối mặt với nhau.

"Hi..., Chiến Tây Dương..." Sở Nhan lắp bắp chào: "Phiền anh có thể buông tôi ra được không? Tôi muốn đi vệ sinh... Hôm qua uống nhiều quá."

Chiến Tây Dương cười cười, bỏ tay ra khỏi người cô, Sở Nhan nhanh chóng với lấy chiếc áo bên cạnh che lên người, sau đó vô cùng xấu hổ bước xuống giường, bước nhanh vào nhà tắm.

Chiến Tây Dương đưa mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, hắn cong miệng cười, nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, chắc chắn đối với chuyện của tối qua rất có ảnh hưởng!

Trí nhớ của Sở Nhan luôn rất tốt, cho dù là say rượu, cô cũng có thể nhớ rõ mình đã làm những gì, cho nên, đêm qua cô hình như có đòi hỏi Chiến Tây Dương.

Trời ạ!

Đây chính là bi ai của gái ế quá lứa sao? Tùy ý đụng phải một anh chàng đẹp trai, thân hình đẹp, là bắt đầu có chút không kiềm chế được cơ thể?

Nếu rượu thứ có hại, về sau cô nhất định sẽ không uống nữa, hơn nữa, tối qua cô vẫn rất rõ, là đã bị Trì Dương và Tiêu Mộng làm cho kích động, làm cô nghĩ tới người đàn ông đã chết kia, mới khiến trái tim cô yếu đuối, rồi chỉ muốn uống say như vậy.

Nhưng mà, cũng rất may mắn khi tối qua Chiến Tây Dương đến, nếu không, người đưa cô về là những người bạn kia, thì cô sẽ cảm thấy mất mặt chết mất.

Cô vẫn còn mặc quần, mà quần áo của Chiến Tây Dương vẫn còn trên người, vậy chứng tỏ là, đêm qua ngoài hôn ra, thì không phát sinh ra chuyện gì khác nữa, cho nên, Sở Nhan quyết định sau khi tắm xong, sẽ từ từ nói chuyện với hắn, xem hắn có thể quên đi chuyện tối qua hay không.

Hoặc là, cô có thể dùng lý do say rượu để xóa bỏ đi chuyện này.

Chiến Tây Dương ngồi trên giường, nhìn những bông hoa tuyết xinh đẹp ngoài cửa sổ, quả nhiên đã tuyết đã rơi rồi, mà lúc này là sáng sớm, đối với hắn mà nói, lại có vẻ vô cùng có ý nghĩa.

Trong đầu hắn có thể nhớ lại rõ nét sự nhiệt tình của cô tối qua, cho nên, hắn nghĩ, lúc này cô đang nghĩ gì?

Cho dù lúc nữa cô muốn nói với hắn những gì, hắn đều chấp nhận.

Sau mười mấy phút, Sở Nhan mặc bộ quần áo tối qua bước ra, cô nhìn Chiến Tây Dương vẫn đang dựa vào tường, biểu cảm như bị oan ức, cô khẽ ho nhẹ một tiếng: "Chiến Tây Dương, chúng ta nói chuyện một chút."

Chiến Tây Dương cười một cái: "Được! Nói chuyện gì?"

Sở Nhan cắn nhẹ môi: "Thì nói chuyện tối hôm qua tôi bị say! Tối qua tôi có thể đã uống nhiều quá!"