Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 810



Trước đây danh sách khách hàng của Locke nhiều đến thế. Anh thực sự lo lắng thân phận của Sở Duyệt lộ ra ngoài.

Chỉ cần đợi đến khi anh công khai mối quan hệ với Sở Duyệt, đứng trước toàn thể quốc dân, thân phận của cô ây sẽ rõ ràng, cả nước sẽ chú ý tới cô ấy.

Thế nhưng Tịch Phong Hàn không thể để cô mãi ở trong phủ tổng thống, mà phải cho cô một thân phận vinh quang. Đây không phải là điều anh ấy muốn, mà cái chính là một thân phận danh chính ngôn thuận, để cô xuất hiện cùng anh trong các sự kiện, để tất cả mọi người biết, cô là vợ của anh.

Tại nước f, một người đàn ông mặ âu phục đang nghe điện thoại, ánh mắt khó chịu nói, “Tại sao lại dừng cung cấp nguyên liệu của tôi?

“Chủ tịch, điều này liên quan tới việc quốc gia cung cấp hàng ngừng xuất khẩu. Hiện nay cả nước đang thiếu khoáng thạch nghiêm trọng. Đây là nguồn nguyên liệu hiếm, cho dù giá cao cũng không có hàng để mua.”

“Nguồn hàng của tôi không được gián đoạn, tôi không biết. Các anh phải nhanh chóng tìm giải pháp.”

“Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi cũng đã nghĩ cách. Thế nhưng thực sự là không còn cách nào.”

“Ở đâu có loại khoáng thạch này?”

“Theo tôi được biết, quốc gia có nguồn khoáng thạch phong phú nhất là một cường quốc châu Á. Thế nhưng quốc gia của họ kiểm soát quá chặt, môi năm đều khống chế xuất khẩu. Nếu ngài chủ tịch có cách nào lấy được khoáng thạch đó, thì nguồn cùng của chúng ta sẽ không bị gián đoạn. ”

Đôi mắt màu nâu đậm của người đàn ông đứng trước cửa sổ lim dim, “Chỉ có quốc gia đó mới có ư?”

“Đúng thế, chủ tịch Paton, với thân phận của ngài, tuyệt đối có thể tiếp cận được nguồn cung từ đất nước đó.”

“Đương nhiên tôi có thực lực này” Paton hừ một tiếng rồi dập điện thoại.

Sau đó ông ta lại nghe một cuộc điện thoại. Nhân viên nghiên cứu xưởng năng lượng thông báo, nếu không có nguyên liệu khoáng thạch, việc nghiên cứu sẽ bị dừng lại.

Điều này khiến sắc mặt Paton càng khó coi. Ông ta đã đầu tư rất nhiều công sức vào nguồn năng lượng này, nếu không thể nghiên cứu ra loại vũ khí ông ta cần, thì tất cả sẽ biến thành tro tàn.

Bề ngoài, ông ta là một nhân vật tôn quý của đất nước, thế nhưng đằng sau đó, nguồn tài chính của ông ta đều có từ việc buôn lậu vũ khí.

Thân phận của ông ta rất phức tạp. Lần đầu tư này rất quan trọng đối với ông ta.

“Được! Nếu quả thực quốc gia đó có khoáng thạch, vậy ta sẽ tới đó một chuyến. Không chừng sẽ kiếm được một lượng lớn khoáng thạch.” Nói xong, ông ta nghĩ rồi cười, “Vậy phải dùng quân bài trong tay đó! Ta biết một ngày sẽ phải dùng tới người này.”

Nói xong, ông ta quay lại trước bàn, kéo ngăn kéo ra. Bên trong có một bức ảnh. Cô gái trong bức ảnh mặc chiếc áo bó sát màu đen, cơ thể toát ra khí chất hơn người.

“Hi, mèo còn, lâu rồi không gặp. Chúng ta cần gặp nhau rồi!” Paton nhìn bức ảnh rồi cười.

Tại phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn cuối cùng đã nhận được điện thoại của thủ hạ. Thông tin vẫn chưa có tiến triển, phạm vi tìm kiếm quá lớn. Họ chỉ biết phần tài liệu rò rỉ duy nhất của Locke đã tới đất nước đó. Về việc đang ở trong tay ai, do sự việc xảy ra quá lâu, họ không tìm thấy manh mối nào khác.

“Vậy cứ tiếp tục tìm, bất luận là ai, chỉ cần tìm thấy thì lập tức liên lạc” Tịch Phong Hàn ra lệnh.

“Vâng! Tôi sẽ tiếp tục kiểm tra. Bất luận thế nào, chúng tôi cũng sẽ tìm thấy người này.”

“Được!” Tịch Phong Hàn nói xong, gác điện thoại.

Lúc này, Trì Dương ôm một đống tài liệu vào nhắc nhở, “Tổng thống, dạ tiệc tối mai đã sắp xếp xong, ngài bố trí thời gian.”

Tịch Phong Hàn nghĩ một giây rồi nói, “Bố trí thêm cho tôi một vị trí, tôi mang Tiểu Duyệt cùng xem.”

“Được! Tôi lập tức sắp xếp.”

Tịch Phong Hàn hơi mím môi, kể từ khi Sở Duyệt mang thai tới khi sinh, cô chưa đưa thảnh thơi ngày nào. Tối mai, anh có thể đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa.

Máy bay buổi sáng sớm.

Ở khoang thương gia, Paton cùng 4 thuộc hạ xuống máy bay. Khi họ bước trên đất nước này, họ cảm thấy vui vì không ngờ rằng họ có thể tới đây để sử dụng quân bài của mình cho việc đàm phán.

Thế nhưng, Paton không dám làm liều ở đất nước này. Hắn cần quan sát thêm.

Xe của Paton đi vào một khách sạn 5 sao. Hắn sẽ ở đây trong khoảng 1 tháng, tìm cơ hội kiếm được nguồn năng lượng khoáng thạch. Đây là lĩnh vực nhà nước quản lý, nếu không chắc chắn, hắn sẽ không tới đây. Bây giờ, trong tay hắn đang có một quân bài lớn. Hắn đang nghĩ cách sử dụng quân bài này như thế nào mới tốt.

Tại phủ tổng thống, khi Tịch Phong Hàn về bước lên tầng hai và vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Sở Duyệt đang trêu đùa với con trai.

Thời tiết đầu tháng 10, bé con mặc chiếc áo dài tay màu xám, bàn tay nhỏ vung vẩy, chân đạp tứ phía, liên tục cười vui khi bé mẹ trêu đùa.

Tịch Phong Hàn xử lý một số công việc xong, nhìn thấy hình ảnh này, mọi mệt mọi đều tan biến.

Trong tim anh, gia đình là nơi ấm áp nhất.

Sở Duyệt đang chơi với con trai, hoàn toàn không nhận ra chồng mình đã về cho tới khi anh dang tay ra ôm lấy cô. Cô dựa mình vào ngực anh.

Cô ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt, “Anh đã về rồi”

“Ừ!” Tịch Phong Hàn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, rồi hôn lên má cô. Sau đó anh mới nhìn vào đứa con bé bỏng của anh.

Bé con nhìn thấy anh, đôi mắt mở to. Sau đó, bé con nhoẻn miệng cười vui.

“Nhìn kìa, con thích anh đấy” Sở Duyệt nhìn anh nói.

Tịch Phong Hàn cười và ôm bé con vào trong lòng. Hai bố con nhìn nhau, bé con mở miệng nhỏ, phát ra tiếng trẻ con đáng yêu. Giống như đang học cách nói chuyện với cha.

Đáng yêu quá.

Tịch Phong Hàn đặt bé con xuống sau đó nắm lấy cánh tay thon dài của cua Sở Duyệt, “Tối mai có buổi dạ tiệng, anh đã bố trí em đi cùng anh nhé!”

“Thật không? Em có thể đi xem không?” Sở Duyệt cười nói.

Tịch Phong Hàn gật đầu, “Sao lại không thể? Em là vợ anh, là người đàn bà của anh. Đương nhiên em sẽ ngồi bên cạnh anh rồi.”

Sở Duyệt gần đây suốt ngày trong phủ tổng thống nên quen với cuộc sống yên tĩnh, tự tại. Đối với các thú vui bên ngoài, cô chưa từng nghĩ tới.

“Được thôi! Ngày mai em sẽ đi cùng anh!” Sở Duyệt nói và nghĩ, là người của anh, cô cũng nên cùng anh xuất hiện ở một số trường hợp.

Tịch Phong Hàn cười và hôn lên trán cô, sau đó hỏi, “Con trai mình mấy tháng rồi?”

Sở Duyệt lập tức cười, “Con trai anh mấy tháng rồi mà anh không biết? Sắp 3 tháng 20 ngày rồi.”

Tịch Phong Hàn cười, anh mắt nhìn cô: "Đương nhiên anh biết con trai bao nhiêu tháng tuổi, chỉ là anh muốn hỏi khi nào em mới chăm sóc anh đây? Buổi tối anh thời gian cho anh nữa chứ?"

Sở Duyệt lập tức hiểu ý của anh. Cô hơi đỏ mặt. Đúng rồi! Sắp được 1 năm rồi kể từ khi cô mang thai tới nay, người đàn ông này đã bị cấm vận hơi dài. Cô có con nên ít để ít, bây giờ con trai sắp được ba tháng rồi.

Sở Duyệt cười: "Thế đêm này em sẽ để con bên phòng bảo mẫu nhé!"

Tịch Phong Hàn tỏ ra thích thú, anh chỉ hơi phụng phịu một chút là đã được cô quan tâm. Trong lòng anh quả thực rất vui.

"Thật không?" Tịch Phong Hàn hỏi lại để chắc chắn, chỉ sợ cô không buông con trai ra.

Sở Duyệt nhìn đôi mắt của anh, cô không giấu vẻ ngượng ngùng. Cần biết rằng, cô và anh chưa ở bên nhau được bao lâu đã có con. Còn người đàn ông này khi đó cũng kiên quyết kiêng quan hệ.

Vì thế cô hiểu anh là một người trưởng thành. Nhu cầu ở lĩnh vực này cũng là điều cô thương cảm cho anh. Tối nay cô phải chăm sóc anh cho tốt.

Bác sỹ cũng nói, chỉ khoảng 3 tháng sau sinh là có thể quan hệ. Hơn nữa bản thân cô cũng đã hồi phục như trước đây.

"Vâng! Tôi nay sẽ nói chuyện. Anh đi tắm trước đi, em cho con ăn rồi đem sang cho bảo mẫu trông."

Tịch Phong Hàn ôm lấy cô, hôn lên môi cô để cảm nhận một chút.

Nếu không phải vì công việc dày đặc, thì việc kiêng quan hệ quả thực là một cực hình đối với anh.

Trước khi gặp cô, anh cũng không có nhu cầu đó. Thế nhưng sau khi gặp, anh thấy ham muốn mãnh liệt hơn nhiều.

Sở Duyệt ngồi trên sô-pha cho con bú còn Tịch Phong Hàn đi tắm. 20 phút sau anh từ nhà tắm bước ra.

Trên cơ thể anh mặc một bộ áo ngủ màu đen, thắt đai lỏng, lộ ra cơ ngực săn chắc. Phía trên ngực vẫn còn một vết sẹo, đó là vết sẹo từ vụ nổ lần trước.

Nhưng vết sẹo không xấu mà bây giờ còn lộ ra một vẻ hấp dẫn.

Sở Duyệt nhìn anh. Đôi mắt cô lộ vẻ ngượng ngùng và căng thẳng. Gần 1 năm hai vợ chồng chưa gần gũi, nhìn thấy cơ thể mạnh mẽ của anh, cô thực sẽ có chút lo lắng.