Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 829



Hạ An Ninh ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt không vui của anh ta, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai không có người địch, ai dám nói bộ dạng anh ta làm người khác sợ chứ?

Là dáng dấp mê người mà!

“Xin lỗi, anh không ngã không bị thương chỗ nào chứ!” Hạ An Ninh chớp chớp mắt, nhìn vào đường chân tóc của anh ta còn một vết thương, nhưng không rõ ràng.

Cung Vũ Trạch hơi tức nói. “Cô hãy quan tâm mình trước đi!”

Hạ An Ninh ngã không bị sao, chỉ là, tim đập có chút loạn, nỗi sợ vẫn chưa hết, còn có... trên trán vẫn còn cảm nhận cảm giác mềm mại, ướt át, vẫn đung đưa trong ngực.

Cung Vũ Trạch nhìn vào trán trắng mịn màng của cô ta, và chỉ một vài giây chạm vào nhưng để lại một chút ảnh hưởng trong trái tim anh ta.

“Xuống lầu ăn cơm thôi.” Cung Vũ Trạch khịt mũi một tiếng, quay người rời đi.

“Ồ!” Đằng sau, Hạ An Ninh hồi lại một tiếng, nhưng đã không đi ngay lập tức, mà don dẹp khăn lau và xô, và lau chùi chiếc ghế đó, đặt nó về vị trí cũ.

Khi Hạ An Ninh bước xuống lầu, Cung Vũ Trạch đã ngồi ở trước cái bàn màu vàng, đang thưởng thức đầu thưởng thức món cá đầy tinh tế mà đầu bếp đặt thành hàng trước mặt anh ta, Hạ An Ninh nhìn vào thì ra là hai người đầu bếp nước ngoài, cô ta ngay lập tức có chút kích động, có lẽ nó liên quan đến chuyên ngành tiếng Anh của cô ta!

Cô ta rất muốn cùng người bạn nước ngoài giao lưu nhiều hơn, nâng cao trình độ khẩu ngữ của mình.

“Hi, tiểu thư mời ngồi.” Đầu bếp nhìn cô ta dịu dàng cười một cái, dùng tiếng Anh chào cô ta.

Hạ An Ninh gật gật đầu, sau đó, nhìn thấy vị trí của cô ta được xếp ở bên cạnh Cung Vũ Trạch, cô ta không thể không cảm nhận được sự sủng ái mà lo sợ, bởi vì với thân phận của cô ta căn bản không thích hợp ngồi ở đó.

Hạ An Ninh nắm tay, không có lập tức qua đó ngồi.

Cung Vũ Trạch ngẩng mắt nhìn qua, “Không phải là học chuyên nghành tiếng Anh sao? Lẽ nào đến câu tiếng Anh đơn giản cũng không hiểu?”

Hạ An Ninh vội kinh ngạc một chút, cô ta cắn môi nói, “Tôi là người giúp việc, tôi không có tư cách ngồi cùng anh ăn cơm.”

Cung Vũ Trạch tao nhã đưa thức ăn lên miệng, nhướn lông mày nói, “Tôi nói cô được là được! qua đây, cùng tôi ăn cơm.”

Câu nói thứ hai, rõ ràng là một kiểu giọng mệnh lệnh.

Hạ An Ninh chỉ còn cách gật gật đầu, bước về phía bên cạnh anh ta, đầu bếp cũng cho cô một món ăn tinh tế, Hạ An Ninh ít dùng dao và dĩa, cô ta cầm lên và cắt một ít cá.

Bữa tối tinh tế, có năm món thức ăn, mỗi món đều rất tỉ mỉ tinh tế, cho đến khi món salad trái cây cuối cùng, Hạ An Ninh cuối cùng cũng cảm thấy no, đây chắc chắn là bữa tối đắt nhất mà cô được ăn trong đời.

Sau bữa ăn tối, các đầu bếp cũng chịu trách nhiệm dọn dẹp, Hạ An Ninh muốn giúp đỡ họ và ngay lập tức bị họ ngăn lại, điều này khiến Hạ An Ninh có vẻ vô ích không có việc làm.

Cung Vũ Trạch nói với cô ta, ‘ Sách trong phòng sách của tôi, có thể cho cô mượn xem, nhưng hãy nhớ trả lại chuẩn thời gian.”

“Nhưng mà, tôi vẫn cần phải làm việc.” Hạ An Ninh nheo mắt, công việc ở lâu trên vẫn chưa được hoàn thành.

Cung Vũ Trạch biết cô ta đang đề cập đến công việc gì, anh ta nghĩ nghĩ nói. “Sắp xếp cho cô một công việc khác, đi sắp xếp phòng sạch của tôi, cô có thể tùy ý xem sách trong đó.”

Hạ An Ninh cảm thấy lòng tốt của anh ta, cô ta lập tức mỉm cười và nói, “Vâng, cảm ơn thiếu gia.”

Dưới ánh sáng, khuôn mặt của cô ta thể hiện một sự thanh tú trắng mịn, cười lên, nụ cười rõ ràng dường như giống như một ngôi sao, tỏa sáng rực rỡ.

Cung Vũ Trạch nhìn chằm chằm vào cô ta trong vài giây, khuôn mặt không có chút cảm hóa, lạnh trầm mấy phút liền đi lên lầu.

Hạ An Ninh mỉm cười và mỉm cười, nụ cười liền cứng đờ, có vẻ như vị Cung thiếu gia này, còn thật sự có chút buồn bất thường.

Rất muốn biết phòng sách ở đâu, cô ta nhanh chóng đi lên lầu, cô ta đẩy cửa phòng sách, ấn bật đèn, chỉ thấy phòng sách được thiết kế tổng thể theo hình tròn, ở giữa đào một cái hố tròn, bên trong bố trí bộ sô pha màu xanh thẫm, còn có một chiếc bàn pha lê, mà bên cạnh kệ sách đều đã kín sách, căn bản không có chỗ nào lộn xộn để có thể dọn dẹp.

“Ao!” Đôi mắt của Hạ An Ninh mở to, bên cạnh bốn chiếc đèn pha lê treo từ trần xuống đất, căn phòng sáng và mềm mại, khiến đôi mắt rất thoải mái.

Hạ An Ninh biết rằng Cung Vũ Trạch là có ý, để cô ta mở tầm mắt phòng sách của anh ta, mà tại sao cô ta không nắm bắt cơ hội này và chọn một vài cuốn sách cô ta thích đọc, để đọc cho thoải mãi?

Khi cô ta ở trường, cô ta rất thích đến thư viện, khi cô ta nhìn thấy cuốn sách cô ta thích, cô ta có một sự thôi thúc để đọc nó.

Còn có một cái thang bên cạnh, một cái thang thông minh, nó có thể trực tiếp điều khiển di động được, chuyển động xoay quanh kệ sách tròn, bên trên phân loại cũng rất rõ ràng, mà sưu tầm sách ở đây cũng rất phong phú.

Hạ An Ninh cảm thấy rằng cô ta có thể ngâm mình ở đây cả đêm, nếu Cung Vũ Trạch cho phép cô ta.

Hạ An Ninh tìm cho cô ta một quyển nước ngoài yêu thích, và ngồi ở giữa phía trước bàn vây xung quanh và đọc nó, với tiếng Anh của cô ta nên cô ta đọc một quyển phương Tây, điều đó không thành vấn đề gì, gặp phải tạp trí không hiểu, cô ta còn lấy điện thoại di động của mình ra để dịch, sau đó đọc nó một vài lần là nhớ.

Thời gian đọc sách rất chậm, như thể làm cho người không thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, đặc biệt là khi đắm mình trong tình tiết đẹp đẽ, càng cảm thấy rằng mình đang chìm đắm trong gương huống và không thể rút người ra ngoài được.

Hạ An Ninh xem xem, thời gian từ tám giờ đến mười một giờ, nhưng cô ta không một chút cũng không buồn ngủ, cô ta bị lôi kéo trong những câu chuyện không muốn buông ra, như vậy, cô ta tiếp tục đọc, đọc đến mười hai giờ đêm.

Nếu như không phải khát nước nên cô ta phải kết thúc, cô ta sẽ tiếp tục xem.

Khi cô ta đặt nó trở lại vị trí cũ, cô ta tắt đèn và đi xuống lầu để tìm nước.

Khi Hạ An Ninh từ hành lang bước ra, thì nhìn thấy đèn cầu thang trên tầng ba sáng lên, tiếng bước chân chuyển đến.

Tại thời điểm này, từ tầng thứ ba ở tầng dưới, ngoài thiếu gia họ nhà Cung, cũng không có ai khác.

Hạ An Ninh ngay lập tức choáng váng, không ngờ gặp phải anh ta, cô ta muốn lên trên chào hỏi một câu.

Vào lúc này, cô ta nhìn thấy một bậc cầu thang đá cẩm thạch trắng, một người đàn ông chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám bước đến.

Anh ta thậm chí còn không đeo thắt lưng, và nó dày như một khối socola vậy, phần thân dưới chỉ có một cái quần đồ lót bó sát, và hai cái chân dài thẳng được đặt trên đôi dép...

“A!” Hạ An Ninh không ngờ sẽ nhìn thấy một Cung Vũ Trạch như này, và lập tức che mặt quay lưng lại.

Cung Vũ Trạch nhin thấy cô gái đột nhiên xuất hiện ở hành lang, anh ta cũng một giây liền khép chặt vạt áo ngủ, che cả thân hình của mình, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng mờ cũng lộ ra một chút xấu hổ, anh ta quên mất vẫn còn một cô gái sống ở trong nhà.

“Cô tại sao vẫn chưa ngủ?” Cung Vũ Trạch có chút khó chịu hỏi.

“Tôi... tôi đã ngủ rồi!” Có một chút hoảng loạn trong giọng nói của Hạ An Ninh.

Cung Vũ Trạch thắt chặt thắt lưng, nhạt nhẽo nói, “Tôi khát rồi.”

“Tôi... tôi cũng muốn uống nước” Hạ An Ninh cũng khát nước.

“Đợi ở đây đi.” Cung Vũ Trạch nói xong, đôi chân dài bước xuống cầu thang từng bước một.

Sau một lúc, anh ta cầm hai chai nước suối trong tay, để lại chai lạnh cho mình, và đưa nó cho cô ấy chai nước không lạnh “Nhanh về phòng ngủ đi.”