Cung Vũ Trạch vừa chạy tới cửa, anh không hề do dự, giơ chân đạp mạnh cửa phòng, trọng lực hết lần này tới lần khác khiến cánh cửa chống trộm mới nắp cũng có phần lỏng lẻo, tới Tiểu Kha đứng bên cạnh cũng dùng đầu đẩy cửa.
Trong phòng, Hạ An Ninh bị Lưu trọc đầu đè xuống giường, Hạ An Ninh ra sức giãy dụa khiến Lưu trọc đầu vẫn chưa làm gì được, tới quần áo của co cũng chưa thể giật ra, chỉ kéo bung được cổ áo.
Lúc này, lão ta cũng nghe thấy tiếng đạp cửa và tiếng chó sủa bên ngoài trong tiếng kêu gào của Hạ An Ninh, lão ta giật nảy mình, giờ này còn ai tới đây?
Nhưng mặc kệ là ai, Lưu trọc đầu bừng bừng dục vọng, hơn nữa Hạ An Ninh đang bị lão đè dưới người, làm sao lão còn ý chí để suy nghĩ nữa?
Lão chỉ muốn chiếm được Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh giãy dụa, lão lập tức tát cô, muốn để cô yên lặng, tốt nhất là ngất đi.
Quả nhiên cái tát này khiến đầu Hạ An Ninh quay cuồng, tới giãy dụa cũng yếu đi.
Lưu trọc đầu không khỏi vui mừng, chuẩn bị hưởng thụ.
Cửa sau một lần bị Cung Dạ Vũ đạp mạnh, cuối cùng cũng rầm một tiếng đổ từ trên xuống dưới sàn, Cung Vũ Trạch còn chưa xông vào, Tiểu Kha đã lao vào, sủa ầm ầm vào phòng Hạ An Ninh.
Lưu trọc đầu còn chưa bắt đầu hành động đã nghe thấy tiếng chó sủa vọng tới, Tiểu Kha xông vào, cắn lấy chân Lưu trọc đầu như một con chó săn, hòng kéo lão xuống khỏi người Hạ An Ninh.
"A..." Lưu trọc đầu đau đớn, chỉ đành quay đầu lại muốn đạp con chó đang cắn lão ra.
Khi lão nhìn thấy con chó to lớn sau lưng, chân lão mềm nhũn, chó ở đâu mà to như chó săn thế này?
Hạ An Ninh nghe thấy tiếng chó sủa liền biết là Tiểu Kha, lúc này cô đã sợ chết khiếp, tới mức không còn sức để trở dậy.
Vạt áo trước ngực cô cũng bị xé rách, để lộ áo ngực thiếu nữ màu hồng, dưới ánh đèn mờ ảo, trong nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn chạy vào, ngay sau đó người cô được ôm trong vòng tay ấm áp.
Cung Vũ Trạch tới rồi.
Hạ An Ninh lập tức co người vào trong lòng anh, toàn thân run rẩy.
Trong đại sảnh, Tiểu Kha cắn chặt Lưu trọc đầu, ánh mắt dữ tợn, Lưu trọc đầu vội nói với Cung Vũ Trạch trong phòng: "Mau gọi chó của mày ra... Mau gọi... A! Đau quá..."
"Tiểu Kha, đừng cắn chết người là được." Giọng nói lạnh lùng của Cung Vũ Trạch vọng ra.
Tiểu Kha nhận lệnh, cứ thế cắn chặt chân Lưu trọc đầu, chuẩn bị biến lão thành tàn phế.
Lưu trọc đầu thực sự sợ chết, lão ta muốn lấy thứ gì đó để đập Tiểu Kha nhưng Tiểu Kha rất nhanh nhẹn, trong lúc giằng co càng cắn chặt hơn.
Lưu trọc đầu vô cùng đau đớn, sắp sửa ngất xỉu.
Cung Vũ Trạch tìm một chiếc áo khoác lên người Hạ An Ninh, anh nói với Tiểu Kha: "Tiểu Kha, chúng ta đi thôi."
Cuối cùng Tiểu Kha cũng nhả ra, nhưng cũng cắn được một miếng thịt trên chân Lưu trọc đầu xuống.
Cung Vũ Trạch ôm Hạ An Ninh xuống lầu, Tiểu Kha vội vàng chạy theo, Lưu trọc đầu nằm trên mặt đất, gọi thuộc hạ dưới lầu lên cứu lão.
Dì Lý dưới lầu vừa tiếp tay cho Lưu trọc đầu cuối cùng vẫn quá sợ hãi nên đã gọi điện cho Hạ Thục Hoa từ mười phút trước, bảo cô ta về nhà ngay, nói Lưu trọc đầu tới rồi.
Hạ Thục Hoa vội vàng chạy xe đạp điện từ sòng bạc về nhà, đợi khi bà ta vào tới nhà đã không thấy bóng dáng Hạ An Ninh đâu nữa, còn Lưu trọc đầu thì đang nằm trên mặt đất, mặt mày tái mét, chân chảy ra một vũng máu: "Lưu trọc đầu, con gái của tôi đâu? Con gái tôi đi đâu rồi?" Hạ Thục Hoa điên cuồng hỏi lão.
"Con gái của cô bị người ta dẫn đi rồi, mau đưa tôi vào viện." Lưu trọc đầu nói với bà ta.
"Anh có làm gì con gái tôi không?" Hạ Thục Hoa giận dữ hỏi.
"Tôi có thể làm gì chứ? Tôi còn chưa chạm vào cô ta, thì có một tên tiểu tử thối và một con chó tới đây, cô xem tôi còn bị cắn một miếng đây này." Lưu trọc đầu nghĩ tới ánh mắt của con chó kia lại cảm thấy rùng mình.
"Cút... cút ra khỏi nhà tôi! Tên khốn nạn." Hạ Thục Hoa định đuổi người thì thuộc hạ của Lưu trọc đầu tới, khiêng Lưu trọc đầu đi.
Hạ Thục Hoa định gọi điện cho Hạ An Ninh nhưng phát hiện ra túi của cô vẫn còn ở nhà, điện thoại cũng vẫn còn.
Bà ta bất giác nghĩ tới người cứu con gái mình nhất định là người đàn ông kia! Con gái bà lần này chắc chắn rất sợ hãi, Hạ Thục Hoa bịt miệng, đôi mắt hối hận rơm rớm lệ.
Bà lau chùi vết máu trên sàn nhà, lại lục tìm điện thoại của con gái, tìm người đàn ông tên Cung lưu trên điện thoại, chỉ có một chữ đơn giản nhưng Hạ Thục Hoa tin rằng đó chính là người đàn ông mà con mình thích.
Bà liền gọi điện thoại, bà cũng muốn biết tình hình của con gái mình ra sao.
Lúc này Cung Vũ Trạch vẫn đang lái xe, Tiểu Kha ở đằng sau cùng Hạ An Ninh, Cung Vũ Trạch nhìn số gọi vào điện thoại của mình, lại nhìn Hạ An Ninh sau lưng, chắc mẹ cô ấy dùng điện thoại của cô gọi tới.
"Alo!" Cung Vũ Trạch nghe điện.
"Chào cậu, tôi là mẹ của Hạ An Ninh, con gái tôi sao rồi?"
"Cô ấy không sao."
"Tôi có thể nói chuyện với con gái tôi được không?"
"Cô ấy mệt rồi, mai rồi nói!" Dứt lời, Cung Vũ Trạch liền ngắt điện thoại, anh không hề có chút thiện cảm nào với mẹ của Hạ An Ninh, thậm chí còn rất ghét.
Là mẹ của cô mà không thể bảo vệ con gái mình, thậm chí còn chủ động tặng cô cho đàn ông, người mẹ như vậy thà không có còn hơn.
"Mẹ tôi gọi tới sao?" Hạ An Ninh nghe ra.
Cung Vũ Trạch ừ một tiếng: "Tối nay cô ở lại nhà tôi, không được đi đâu cả."
Tối nay Hạ An Ninh vô cùng sợ hãi, lúc này cô thực sự không muốn về nhà, cô thà ở lại nhà anh còn hơn.
"Cám ơn anh!" Hạ An Ninh biết, đại ân đại đức này cô thực sự không biết lấy gì báo đáp.
"Không cần cám ơn tôi, cám ơn Tiểu Kha đấy! Nó phát giác ra cô gặp nguy hiểm trước."
Tiểu Kha kêu lên hai tiếng, vô cùng ngoan ngoãn né mõm ra xa, như thể biết rằng miệng mình có máu, sẽ dính lên người cô.
Khi tới biệt thự của Cung Vũ Trạch, Tiểu Kha xuống xe xong liền tự chạy đi, như thể biết rằng sau đây đã hết việc của mình
Hạ An Ninh xuống xe, vội vàng khoanh tay giữ chặt, vì áo cô đã bị rách, chỉ đang khoác tạm một chiếc áo.
Cung Vũ Trạch nhíu mày nói: "Cô chắc chắn là mình không sao chứ?"
Hạ An Ninh lắc đầu: "Tôi không sao."
"Vậy hãy đi tắm đi, việc tối nay để mai xử lý, tôi sẽ khiến kẻ ức hiếp cô phải trả giá xứng đáng." Giọng nói của Cung Vũ Trạch vô cùng giận dữ.
Hạ An Ninh lúc này cũng chỉ hận ngay lập tức tống Lưu trọc đầu vào đồn cảnh sát, tóc cô buông xõa, vết đỏ trên mặt dưới ánh đèn càng trở nên rõ rệt, má cô đã sưng lên.
Cung Vũ Trạch thấy cô như vậy liền dịu giọng: "Cô không cần phải nghĩ gì cả, đi tắm trước đi đã."