Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 870



Taxi chạy mười lăm phút thì tới một bệnh viện gần đó, Cung Vũ Trạch ôm Hạ An Ninh xuống xe, Tiểu Kha cũng vội vàng nhảy xuống theo, khi Cung Vũ Trạch bước vào cổng bệnh viện đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó liền quay đầu lại nghiêm túc nhìn Tiểu Kha: "Tiểu Kha, mày đừng theo vào, mày đứng ở cổng bệnh viện đợi bọn tao, không được đi xa!"

Tiểu Kha chớp chớp đôi mắt đen nhanh như thể nghe hiểu lời anh nói, nó lập tức dừng lại không đi tiếp, mắt nhìn theo Cung Vũ Trạch bế Hạ An Ninh lao nhanh vào trong bệnh viện, nó kêu lên mấy tiếng rất đáng thương, sau đó lại muốn đuổi theo nhưng vì mệnh lệnh gì đó nó chỉ có thể khuỵu chân đứng tại chỗ. Lúc này, có xe chạy tới, bóp còi về phía nó, Tiểu Kha giật mình vội vàng đứng sang một bên nhường đường cho xe chạy, sau đó ngồi xuống ở một góc, hai mắt to tròn cứ nhìn chằm chặp cửa bệnh viện, không hề nhúc nhích đợi hai chủ nhân của nó ra.

Cung Vũ Trạch bế Hạ An Ninh vào liền được bác sĩ đặt ngay lên xe đẩy đưa vào phòng cấp cứu. Cung Vũ Trạch nhìn cửa phòng đóng lại, dáng người cao lớn của anh như thể bị hút hết sức lực, hai tay chống vào tường, đôi mắt sâu thẳm nhìn cánh cửa xanh lam, ánh mắt lo lắng vô cùng.

Điều này khiến anh nhớ tới những lời nói nhẫn tâm lần trước mình nói ra, anh bắt đầu tự trách mình, anh nghĩ, việc Hạ An Ninh ngất xỉu chắc chắn có liên quan tới những lời anh từng nói lần trước.

Còn nữa cô gầy như vậy chắc chắn cũng vì bị những lời nói nông nổi thiếu suy nghĩ của anh đả kích!

Cung Vũ Trạch ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Hạ An Ninh.

Hạ An Ninh ở trong phòng bệnh tỉnh lại vì bị mũi tiêm của bác sĩ làm bị đau, cô ngạc nhiên ngồi bật dậy, thấy mình nằm trong căn phòng bày đầy dụng cụ y tế, cô giật mình hoảng hốt: "Tôi làm sao vậy?"

"Cô bị ngất, có điều chắc là do trúng nắng kém thêm tụt huyết áp gây ra. Bây giờ chúng tôi đang truyền dịch cho cô!" Bác sĩ giải thích với cô.

"Tôi... sao tôi lại ở trong bệnh viện." Hạ An Ninh còn nhó cô đang chụp hình ngoại cảnh ở công viên ven biển, trong đầu lập tức xuất hiện hình bóng Cung Vũ Trạch rời đi, ánh mắt thoáng vẻ đau khổ.

Y tá bên cạnh liền trả lời cô: "Là bạn cô đưa cô tới!"

"Bây giờ cô có cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?" Bác sĩ hỏi.

"Tôi... tôi thấy hơi choáng váng." Hạ An Ninh chống trán trả lời.

"Đây là chứng chóng mặt, cô nghỉ một lát, truyện dịch là sẽ đỡ hơn, nhưng cô phải nhớ không được quá kiệt sức, hơn nữa phải ăn cơm và ngủ đúng giờ." Bác sĩ dặn dò, nói với y ta: "Có thể đưa cô ấy tới phòng bệnh thường để truyền dịch rồi."

Dứt lời lại nói với Hạ An Ninh: "Nếu cô không yên tâm, tôi có thể kiểm tra kĩ hơn cho cô."

"Không cần đâu, tôi không sao, có thể là do mấy ngày nay tôi mệt quá, không nghỉ ngơi đầy đủ." Hạ An Ninh biết mình sống thế nào mấy ngày qua, buổi tối mất ngủ, ban ngày lại phải làm việc, cơ thể không chịu được là điều bình thường.

"Được thôi!"

Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn chằm chặp vào cánh cửa, bỗng nhiên cửa mở ra, Hạ An Ninh nằm trên giường bệnh treo chai nước được đẩy ra, Cung Vũ Trạch sững người, bước vội tới.

Hạ An Ninh tưởng rằng người đưa mình vào viện là Tiểu Tuấn và trợ lý Tiểu Quan, có điều bất ngờ cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước tới, còn cả gương mặt tuấn tú của Cung Vũ Trạch, cô giật mình ngồi bật dậy.

Sao lại là anh ấy?

Hạ An Ninh ngồi dậy quá nhanh khiến đầu cô lại càng choáng váng muốn ngất, Cung Vũ Trạch vội giơ tay ôm lấy cô, trách móc nói: "Nằm yên xuống, ngồi dậy làm gì?"

Hạ An Ninh đành phải nằm xuống, cô nhìn anh, cổ họng như có gì chặn lại, không nói lên lời, mắt rơm rớm lệ, làm nhạt nhòa tầm nhìn của cô.

Đúng là anh sao? Không phải nằm mơ chứ? Anh chính là người đưa cô tới bệnh viện.

"Tiên sinh, bây giờ chúng tôi cần đưa bạn gái anh về phòng truyền dịch!" Y tá nói với anh chàng đẹp trai này, nhất thời cũng sững người.

Mặc dù ở trong bệnh viện có thể gặp đủ kiểu người, thậm chí là minh tinh, nhưng người có khí chất xuất chúng như Cung Vũ Trạch, toàn thân toát lên dáng dấp thiếu gia tôn quý thì là lần đầu tiên họ gặp được.

"Vâng!" Cung Vũ Trạch gật đầu, cùng đẩy Hạ An Ninh về phòng bệnh thường.

Vừa hay là một phòng trống, có ba chiếc giường nhưng không có ai nằm, Hạ An Ninh chuẩn bị xuống từ xe đẩy, tự đi vào giường, cô vừa mới ngồi dậy, Cung Vũ Trạch không đợi cô đồng ý liền giơ tay bế cơ bổng cơ thể mảnh mai của cô đặt lên chiếc giường bên cạnh, y tá treo xong bình truyền nước, sau đó hai y tá nhìn nhau, cả hai đều ngưỡng mộ cô gái trẻ tuổi này có được bạn trai vừa đẹp trai, vừa ân cần.

Tới cả Hạ An Ninh sắc mặt tái nhợt cũng đỏ mặt vì cái ôm của Cung Vũ Trạch.

"Được rồi! Nếu như nước sắp hết thì bấm chuông, chúng tôi sẽ vào rút kim." Y tá nói xong, hai người liền rời đi.

Đóng cửa phòng lại, lập tức cả căn phòng yên lặng tới mức chỉ còn tiếng hơi thở của nhau. Hạ An Ninh ngồi dựa trên giường bệnh, lông my cúi xuống, trang điểm nhạt khiến gương mặt xinh đẹp của cô trông khá tây, như thể một con búp bê không có sinh khí.

Cung Vũ Trạch nhìn cô chằm chặp, mắt khẽ nheo lại, bất giác hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại ngất xỉu?"

An Hạ Ninh mắt đỏ hoe, bỗng dưng cảm thấy vô cùng tủi thân, cô cắn môi: "Bác sĩ nói là trúng nắng!"

Cung Vũ Trạch không tin, trúng nắng cũng là vì sức khỏe yếu, tại sao sức khỏe của cô lại yếu? Ăn không ngon hay ngủ không ngon?

Cung Vũ Trạch cắn môi, đôi mắt hẹp dài nhìn sang bên cạnh lên tiếng: "Tối đó tôi nói hơi nặng lời, cô đừng để bụng."

Ánh mắt Hạ An Ninh thoáng nét kinh ngạc, cô vội vàng nhìn anh, có chút không dám tin khi nghe lời nói như đang xin lỗi của anh.

Người cao quý như anh lại xin lỗi cô?

Cung Vũ Trạch vẫn không nhìn cô, ánh mắt nhìn vào nơi khác, rõ ràng xin lỗi không phải sở trường của anh, cũng không phải việc anh thường xuyên làm.

Trong lòng Hạ An Ninh vẫn dấy lên cảm giác vui mừng, hạnh phúc. Cô cúi đầu, mỉm cười, dễ dàng tha thứ cho anh.

"Không sao, tôi không để bụng." Hạ An Ninh trả lời dịu dàng.

Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhanh chóng quay ra liếc nhìn cô, vừa hay thấy cô đang lén cười, ánh mắt anh cũng thoáng qua nụ cười: "Có gì buồn cười vậy?"

"Không có gì! Tôi không cười." Hạ An Ninh muốn nói, cho rằng mình nghiêm mặt chính là không cười, nhưng đôi mắt thích cười của cô thì không thể lừa được ai.

Cung Vũ Trạch đột nhiên nổi cáu, anh đưa tay nhéo mạnh lên mũi cô: "Cô đang cười!"

"A..." Hạ An Ninh giữ chặt mũi bị anh nhéo phát đau, nhìn anh: "Tôi bị bệnh, anh còn ức hiếp tôi sao?"