Một lúc sau Hạ An Ninh mới đi từ phía về về sinh qua đó, trên bàn đã bày bữa chính tối nay, Hương thơm ngào ngạt xốc vào mũi.
Ấy vật mà Hạ An Ninh lại chẳng có tâm trạng dùng bữa, Cung Vũ Trạch vẫn luôn nhìn về phía cô, nhìn gương mặt đầm nước của cô, dường như càng nhợt nhạt hơn.
"Làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Cung Vũ Trạch đứng dậy, cúi người đánh giá khuôn mặt của cô, hơn nữa, còn đích thân đưa tay nhẹ nâng cầm cô lên, nâng khuôn mặt cô lên để tiện quan sát.
Đáy mắt Hạ An Ninh lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng động tác của Cung Vũ Trạch cô lại không tiện cự tuyệt.
Cung Vũ Trạch cầm khăn tay, khẽ mỉm cười: "Sao lại giống một đứa trẻ đến vậy, đã rửa mặt rồi mà vẫn không lau khô nước trên mặt."
Nói xong, anh cứ thân mật như vậy mà lau mặt cho cô, lau sạch những giọt nước còn sót lại trên trán.
Mỗi một động tác của anh đều ẩn chứa sự ôn nhu quan tâm.
Hạ An Ninh bị Cung Vũ Trạch chắn trước mặt, cô nhìn không thấy biểu cảm của Lam Doanh, nhưng cô nghĩ, nhất định cô ta đang tức điên lên rồi!
Đúng, Lam Doanh ngồi ở vị trí của mình, quả thực sắp tức điên lên rồi, cô ta nắm chặt hai tay lại, nhìn chằm chằm hai người phía bên kia.
Mà bạn tốt của cô ta ngồi đối diện đó cũng biết được, lập tức nhìn Hạ An Ninh chằm chằm, thấp giọng mắng một câu: "Cái đồ vô liêm sỉ."
Cô ta không dám lớn tiếng mắng người, chỉ cần Lam Doanh nghe thấy là được rồi, dù gì với thân phận của Hạ An Ninh, cô ta cũng chẳng dám đắc tội.
Cung Vũ Trạch lau khô khuôn mặt xinh đẹp cho cô, da thịt vừa mới tắm xong vô cùng mịn màng, dường như mịn như lòng trắng trứng gà vậy, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn âu yếm.
Cung Vũ Trạch nghĩ vậy liền cuối thấp người xuống, nhanh chóng đặt trên má cô một nụ hôn rồi mới trở về chỗ ngồi của mình.
Sắc mặt của Hạ An Ninh đang trắng bệch, chẳng biết vì chiếc hôn vừa rồi của anh hay vì xấu hổ mà đỏ mặt nữa.
Mặc dù Hạ An Ninh không nhìn thấy sắc mặt của Lam Doanh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tức giận từ bên kia truyền tới.
Hạ An Ninh sắp không thở nổi nữa rồi, cô đành cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn đồ ăn, lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên đọc, thì ra sự tức giận của Lam Doanh đã chuyển qua tin nhắn rồi.
"Hạ An Ninh, nhanh từ chối anh ấy đi! Tôi muốn cô và anh ấy chia tay ngay trước mặt tôi."
Dao dĩa trên tay Hạ An Ninh suýt chút nữa rơi xuống đất, cô có hút hoảng loạn ngẩng đầu lên, lại vừa hay nhìn thấy Lam Doanh đang cười nhạt nhìn vào mắt cô.
Cô khẽ lắc đầu, dường như đang từ chối.
Lam Doanh cắn chặt răng, tiếp tục cầm điện thoại di động gửi tin nhắn đi.
"Nếu như bây giờ cô không nói, ngày mai tôi sẽ tặng mỗi người trong tiểu khu nhà cô một chiếc Ipad, trên đó đều là những chuyện nhơ bẩn của mẹ cô, tốt nhất cô nên tin rằng tôi có thể làm được."
Hạ An Ninh nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, trong đầu cô nổ ầm một tiếng, đương nhiên cô tin cô ta sẽ làm được.
Lam Doanh tiếp tục gửi tin nhắn tới, Hạ An Ninh thoáng nhìn dòng chữ trên đó, chỉ có hai chữ nhanh lên.
Hạ An Ninh thu ánh mắt lại, cố không dám nhìn vào màn hình, lúc này, cô cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Cung Vũ Trạch phái đối diện đang nhìn cô, đặt điện thoại ở chế độ tim lặng.
Hạ An Ninh ngước mắt nhìn về phía Lam Doanh, dùng anh mắt cuầ xin cô ta, đừng ép cô làm như vậy.
Vậy mà, khóa miệng cô ta chỉ cong lên một nụ cười nhạt như như đang đợi kịch vui, đưa mắt nhìn cô, bảo cô nhanh nói chia tay đi.
Hạ An Ninh đau khổ nhắm hai mắt lại, cô cắn môi, dường như đang chịu sự dằn vặt vậy.
Cung Vũ Trạch ngồi đối diện nhìn thấy bộ dạng này của cô, lập tức đặt dao xuống, lo lắng nhìn cô: "An Ninh, em sao vậy? Em không thoải mái ở đâu à?"
Trong lòng Hạ An Ninh đang khóc thầm, cô thở dài, viền mắt đỏ hoe nhìn anh: "Chúng ta..."
Cô nói không nên lời, cô thực sự nói không nên lời hai chữ kia.
"Chúng ta làm sao?" Cung Vũ Trạch hơi nhíu chặt đôi lông mày lưỡi mác, đêm nay trong mắt của anh Hạ An Ninh vô cùng bất bình thường.
"Chúng ta..." Hạ An Ninh lại nói thêm một câu, sau đó cô nghẹn ngào lên tiếng: "Chúng ta chia tay đi!"
Đôi mắt đen nhánh của Cung Vũ Trạch trợn lớn, anh có chút không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, anh lên tiếng hỏi: "Em nói cái gì?"
Hạ An Ninh đau lòng đến mức không thể thở được, cô buông thõng tay xuống, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang vô cùng kinh ngạc của anh, nói lại một lần nữa: "Em nói... Chúng ta chia tay đi!"
Nói xong, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh bởi cô sợ trái tim mình sẽ tan vỡ thành nghìn mảnh.
Cung Vũ Trạch kinh ngạc nhìn cô vài giây, nhưng lại không hề phản ứng, bởi những lời cô nói với anh, giống như tiếng sấm vang lên trong một ngày trời quang mây tạnh vậy,
nổ bất ngờ như vậy khiến anh không biết phải làm sao.
Nước mắt đã vương đầy khóe mi Hạ An Ninh, cô cắn môi, lắc đầu: "Chúng ta không phù hợp đâu!"
"Không thích hợp ở đâu?" Cung Vũ Trạch rất nôn nóng, chuyện này đối với anh quả thực là một chuyện anh chưa từng dự cảm tới.
"Thân phận của chúng ta khác xa nhau." Hạ An Ninh vẫn không dám nhìn anh, nhưng miệng lại cứng ngắc đưa ra lý do.
Cung Vũ Trạch nghe xong, sự kinh ngạc trong đáy mắt lập tức biến thành ý cười: "Anh không ghét bỏ em, sao em lại tự ghét bỏ bản thân mình như thế chứ?"
Nước mắt của Hạ An Ninh sắp trào ra khỏi khóe mắt rồi, lúc cô đưa tay lên lau nước mắt cũng là lúc Lam Doanh đưa cặp mắt lãnh khốc nhìn cô, ánh mắt ấy không chứa đựng một chút cảm thông nào, mà ngượi lại chỉ có sự ghen ghét đố kị.
Bởi vì trong phòng ăn cách âm cũng không tốt, những lời Hạ An Ninh nói cô ta đều nghe thấy, những gì Cung Vũ Trạch nói, cô ta cũng nghe thấy, cô ta không thể ngờ, Cung
Vũ Trạch lại thích Hạ An Ninh như thế, mặc dù cô là người đề nghi chia tay nhưng Cung Vũ Trạch lại chẳng hề giận dữ, mà ngược lại còn khuyên cô.
Cung Vũ Trạch không muôn Hạ An Ninh nghĩ linh tinh, anh cười đưa khăn tay cho cô: "Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa, ăn cơm đi."
Hạ An Ninh nhận chiếc khăn tay từ anh, vừa nghiêng đầu qua chỗ khác đã nhìn thấy điện thoại di động có tin nhắn mới, là Lam Doanh gửi, cô rõ ràng nhìn tháy, cô ta gửi một tin nhắn: "Hãy nói rằng cô đã có người trong lòng rồi, muốn rời bỏ anh ấy."
Hạ An Ninh vô cùng hận Lam Doanh, cô ta đã ép cô đến bước này rồi, còn muốn cô tàn nhẫn hơn sao?
Cô nắm chặc nắm tay, không nói gì, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Hạ An Ninh bỏ điện thoại vào trong túi, không định lấy ra nữa, mà lúc này, Cung Vũ Trạch cũng đã ăn no, nói với cô: "Anh thấy hôm nay tâm trạng em không tốt, lát nữa anh đưa em đi hóng gió nhé, giải sầu một chút."
Hạ An Ninh cắn môi, cô còn chưa đồng ý, điện thoại của cô đã vang lên tiếng chuông, Hạ An Ninh cầm lấy xem một chút, thị Lam Doanh, cô ta đã không ở đó nữa rồi.
"Của ai vậy?" Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
"Là mẹ em... Chắc là tìm em có chuyện gì đó." Hạ An Ninh cầm điện thoại di động lên, đi về hướng ban công bên cạnh nghe. Cô vừa nhấc máy, điện thoại đã vang lên giọng nói của Lam Doanh: "Hạ An Ninh, nếu như cô đã đưa ra đề nghị chia tay rồi, tại sao lại để Cung Vũ Trạch gạt đi? Cô còn muốn để anh ấy chờ đợi sao? Cô cứ dây dưa không dứt như thế, người đau khổ chỉ có cô thôi, tốt nhất là cô nên nhanh chóng cứt đứt những rắc rối này đi."