Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 965



Quý An Ninh thấy tủi nhân, cô đã làm gì ai đâu. Chỉ là sáng ra chạy bộ lại gặp đúng phải con chó dại? Hơn nữa về lý mà nói, khu vực này phải kiểm soát cho chứ. Cô nhân định phải báo cơ quan chức năng.

Cung Vũ Trạch nói xong, động tác cũng dịu dàng, nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau khi thấm vết thương xong, cầm một ít bông ấn vào vết thương, rồi sau đó cuốn vài vòng quanh vết thương.

Xử lý xong chỗ cánh tay, cánh tay còn lại cũng được anh băng bó.

Đầu gối của cô cũng bị rách, chỉ là không rõ như ở trên cánh tay. Cô thấy hơi đau nhưng không sao.

Cung Vũ Trạch ngồi xuống bên cạnh ghế, bắt đầu kiểm tra cái chân bị thương của cô.

Quý An Ninh hơi đỏ mặt, mặc dù trước đây hai người từng thân mật, thế nhưng sau 3 năm, cô chưa từng bị người đàn ông nào chạm vào. Lúc này bàn tay của anh nhẹ nhàng kiểm tra, khiến cô thấy ngại ngùng.

Cung Vũ Trạch chạm vào chỗ bị sưng, Quý An Ninh đau quá kêu lên. “Đau...”

Cung Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cầm thêm một lọ thuốc khác, đọc hướng dẫn sử dụng. Anh lấy ra một ít vào lòng bàn tay sau đó thoa nhẹ lên vết thương, rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Đồng thời, xoa thuốc để cho thuốc ngấm vào bên trong.

“A...” Quý An Ninh cảm thấy đau nhưng cũng cảm nhận thấy sự ấm áp trong lòng bàn tay anh. Không chỉ vết thương thấy ấm áp mà trong trái tim cô cũng cảm thấy như thế.

Cô khẽ mở mắt nhìn anh. Còn anh đang nhìn vào vết thương, đôi môi mím chặt, chăm chú thoa thuốc cho cô.

Quý An Ninh ngẩn người ra một lát. Cô không dám nhìn anh một cách nghiêm túc sau 3 năm xa cách. Lúc này cô mới nhìn rõ trên đôi mắt anh có một sự thân quen, sự dịu dàng đó vẫn còn dù 3 năm không gặp lại.

Anh bây giờ không bình dị dễ gần như xưa mà cảm giác lạnh lùng, khó gần hơn.

Đồng thời, đối với phụ nữ, anh lại càng trở lên quyến rũ hơn.

Quý An Ninh đang nhìn anh, đột nhiên danh đánh mắt nhìn cô. Hai ánh mắt va vào nhau.

Quý An Ninh lập tức thu ánh mắt lại, ánh mắt có phần hoảng loạn nhìn xung quanh, không dám nhìn vào mắt anh.

Vết thương ở chân mát lạnh khi được bôi thuốc, thế nhưng bên trong vết thương thì là thấy nóng rực, cảm giác khá dễ chịu.

Quý An Ninh không dám nói đầu gối của cô cũng bị rách. Thế nhưng thấy Cung Vũ Trạch nhìn đầu gối cô, có lẽ anh biết nghĩ rằng có quần bò nên không sao. Anh cũng không chú ý.

“Cảm ơn!” Quý An Ninh lên tiếng.

Cung Vũ Trạch không phản ứng, dường như không muốn nói chuyện, hoặc là anh ta cơ bản chẳng quan tâm, đem cô về bôi thuốc cũng chỉ là vô tình.

Chẳng qua chỉ là cô gái này bị thương và ngã ở trước cửa nhà anh mà thôi.

Cô tin rằng bất kỳ ai bị chó dại cắn và ngã như cô, thì anh ấy đều giúp như vậy!

Quý An Ninh nghĩ thế, cô định thử bước xuống. Thế nhưng khi vừa định thò chân xuống thì một giọng lạnh lùng vang lên, “Đừng đi lại lung tung.”

Quý An Ninh lại thu chân lại lên ghế sô-pha. Cô nhìn đồng hồ, 9h rồi. Cô nghĩ, anh trai cô hẳn sẽ rất lo lắng!

Khi cô ra ngoài chạy bộ, ngoài điện thoại thì cô chẳng cầm theo gì. Ngay cả điện thoại cũng không tiện cầm. Cô vốn chỉ định chạy gần nhà, đâu ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Này... em mượn điện thoại được không?” Quý An Ninh nhìn anh ta hỏi.

Cung Vũ Trạch cầm điện thoại, Quý An Ninh thấy mừng bởi vì anh ta lại cho mượn. Thế nhưng không ngờ Cung Vũ Trạch bấm một số điện thoại rồi cầm ra ngoài cửa.

Quý An Ninh đột nhiên thấy chưng hửng nhìn anh ta. Cô thờ dài, nhìn Tiểu Kha đang nằm bên cạnh. Cô dịch người sang bên cạnh Tiểu Kha. Lúc Cung Vũ Trạch không để ý, cô vuốt ve Tiểu Kha.

Tiểu Kha lim dim mắt, thích thú khi được vuốt ve. Quý An Ninh vừa vuốt ve vừa nói, “Tiểu Kha, thật là cảm ơn mày. Mày là ân nhân cứu mạng của chị, là anh hùng của chị.”

Tiểu Kha xem ra càng thích thú như thể biết cô đang khen mình. Nó đưa chân trước về phía cô, muốn cô gần nó hơn một chút/

Cung Vũ Trạch đi vào nghe thấy câu đó của cô, anh chau mày, hừ nhẹ một tiếng. Cô gái này nói thế là có ý gì?

Trong lòng cô, Tiểu Kha là ân nhân cứu mạng? Thế còn anh ấy thì sao? Anh ấy bế cô về, bôi thuốc, thế mà chả có động thái gì?

Thực ra anh không nhận ra rằng, anh đang ghen tị.

Tiểu Kha quay đầu nhìn ra cửa, Quý An Ninh cũng nhìn ra, chú ý tới người đàn ông đang bước vào, cô tiếp tục nói, “Em mượn điện thoại gọi 1 cuộc được không?”

“Không!” Cung Vũ Trạch từ chối, biết cô định gọi cho ai.

Quý An Ninh ngạc nhiên, “Sao lại không được?”

“Không được là không được, chẳng ” Cung Vũ Trạch nói xong cầm điện thoại đặt vào trong một cái hộp.

Quý An Ninh thấy ngạc nhiên, chỉ là gọi cuộc điện thoại thôi mà, làm gì mà anh ta nhỏ nhen thế.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng bên ngoài có người tới. Cô thấy hai đầu bếp nước ngoài mang thức ăn tới. Vừa bước vào họ nhìn thấy cô liền chào.

“Hi, Hạ tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

“Chào các anh!” Quý An Ninh cũng cười và chào họ.

Hai người đầu bếp đi vào, chuẩn bị bữa sáng cho Cung Vũ Trạch. Quý An Ninh bỗng thấy khó xử, lỡ họ chỉ mua thức ăn cho một người thì sao? Mà cô đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ lại chờ cùng ăn sáng với anh ta?

Cô không phải là đang nghĩ hơi nhiều đấy chứ?

Nếu anh ấy đã đang chuẩn bị ăn sáng, vậy thì không làm phiền anh ta nữa.

Cung Vũ Trạch không cho cô gọi điện thoại. Vậy thì cô phải cố để tự đi thôi. Sau đó cô bước từng bước về nhà.

Quý An Ninh nhìn người đàn ông đnag ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Cung Vũ Trạch đối diện với cô, dường như đang đọc báo.

Quý An Ninh quay người về phía anh ta nói, “Cảm ơn anh, em về đầy.”

Nói xong, Quý An Ninh tiếp tục đứng dậy, nhảy lò cò vài bước, một chân kiễng trên mặt đất, bước tập tễnh ra ngoài.

Cung Vũ Trạch lập tức quay người lại, nhìn cô gái sắp đi tới cửa, “Em định cứ thế nhảy về sao?”

Quý An Ninh bám tay vào cửa, nhìn người đàn ông đang giận rỗi, cô nghĩ rồi nói, “Thế anh có định đưa em về sao?”