Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 967



Động tác uống sữa của Quý An Ninh khựng lại, cô biết anh trai đã đến, nhưng anh trai lại có thể xác định chính xác cô đang ở đây, điều này khiến cô có chút bối rối.

Cô ngước mắt nhìn Cung Vũ Trạch phía đối diện, sau khi đặt muỗng xuống, cô cảm kích nói, “Hôm nay cám ơn anh đã cứu tôi, cũng cám ơn bữa ăn sáng của anh, tôi đi về đây.”

Nhìn người đàn ông đối diện, đôi mày trên khuôn mặt điển trai kia, có chút không vui.

Đột nhiên Quý An Ninh không biết anh đang nghĩ gì, cô vịn bàn đứng dậy, có chút khó khăn đi đến cửa, hướng ra bên ngoài trả lời một câu, “Anh, em đang ở đây.”

“An Ninh, em muốn về chung với anh không?” Mục đích của Quý Thiên Tứ là tới đón cô, bởi vì nghỉ hai ngày họ tính đi dạo chơi gần đây.

“Được! Em ra liền.” Quý An Ninh đứng trước cửa, nhìn người đàn ông còn ngồi bên bàn ăn, trong lòng cô nghĩ, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi.

“Tôi đi trước đây.” Dứt lời, liền khó khăn bước đến cửa, tới cánh cửa sắt, mở cửa bước ra.

Đôi mày kiếm của Quý Thiên Tứ nhíu chặt, giọng điệu lo lắng, “Chân của em bị sao vậy?”

“Sáng nay chạy bộ, bị một con chó điên dí theo, chân bị trật khớp.”

Quý Thiên Tứ lo lắng đỡ vai cô, “Vậy em có bị nó cắn trúng không!”

“Không có, hên là có Cung thiếu gia và chó của anh ấy đến kịp.” Quý An Ninh hiện giờ, không thể gọi tên của anh nữa, cho nên, theo lời nói lần trước của anh, cô nên gọi là Cung tiên sinh hoặc Cung thiếu gia.

Quý Thiên Tứ thở phào, “Không sao thì tốt, anh cũng chỉ là lo lắng sao em lâu về, đi khắp nơi tìm em, tìm không được, mới định tới đây thử xem sao, không ngờ em lại ở đây thật.”

“Anh, mình đi về đi! Có thể hôm nay em chả đi đâu được rồi, chỉ có thể ở nhà dưỡng thương hai ngày.”

“Được!” Quý Thiên Tứ nói xong, ngước đầu nhìn Cung Vũ Trạch ở hướng cửa bên trong.

Quý An Ninh quay đầu nhìn, thấy Cung Vũ Trạch không có bước ra, cô ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến khi nãy anh ẵm cô những ba lần, gương mặt bỗng hơi nóng nóng.

Trước kia, cô nằm mơ cũng không ngờ được, có khoảnh khắc thân mật với anh như vậy.

Bây giờ, chuyện này thật sự đã xảy ra, nhưng trong lòng cô, có một nỗi cay đắng khó nói nên lời.

Về đến nhà, Quý Thiên Tứ đỡ Quý An Ninh lên lầu nằm nghỉ, gót chân và khuỷu tay của cô đã được Cung Vũ Trạch xử lý, bây giờ, chỉ cần nằm nghỉ, đợi hồi phục là ổn.

Cuối tuần trôi qua trong thoáng chốc, công việc của Quý An Ninh cũng đã nghỉ phép được một tuần, tuần tiếp theo sau đây, cô phải dưỡng thương cho chân của mình.

Hiện giờ Quý An Ninh không dám tự mình đi dạo ở hoa viên, cô sợ lại xảy ra sự cố kinh hãi kia, cho nên, khi vết thương của chân đã khỏi một nửa, cô có thể tự lái xe đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo.

Quý An Ninh định mua ít đồ ăn vặt và trái cây về nhà, tuy người giúp việc sẽ mua cho cô, nhưng nếu tự mình mua, sẽ được hưởng thụ cảm giác mua sắm.

Quý An Ninh đẩy xe đi, cũng không gấp thời gian, cho nên, cô rất rãnh rỗi đi dạo khắp trung tâm mua sắm, lựa chọn kĩ càng những món đồ muốn mua.

Cô đẩy xe, đến trước quầy bán trái cây tươi, đột nhiên, cô nghe thấy phía sau có người gần đụng cô, cô vội quay đầu, liền nhìn thấy khoảng cách sau lưng chừng nửa cánh tay, một chiếc xe đẩy được dựng gọn ở đó, cô nhìn người đẩy chiếc xe kia.

Cô trực tiếp bị dọa đến kinh sợ, là Cung Vũ Trạch không gặp cách đây một tuần kia mà, anh ta đang nghiêm túc lựa chọn những quả nho được sắp xếp ngay ngắn.

Dường như không phát hiện ra cô.

Sao lại trùng hợp như thế kia chứ? Quý An Ninh có chút bối rối quay đầu lại, do đang ở nhà, cô để mặt mộc, ngay cả tóc tai cũng không gọn gàng, và, còn mặc bộ đồ thun tùy ý ra đường.

Đại khái là những cô gái khi đứng trước người đàn ông mình thích, đều rất chú trọng đến ngoại hình của mình!

Trái tim của Quý An Ninh đập thình thịch rộn ràng, cô không biết nên ứng xử như thế nào, nhân lúc anh chưa phát hiện nhanh chóng rời khỏi, hay là quay đầu chào hỏi anh một tiếng.

Nửa con người của Quý An Ninh dựa vào chiếc xe đẩy, vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào.

Sau lưng, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên, “Vết thương của cô lành rồi à?”

Quý An Ninh hơi xấu hổ, thì ra anh đã sớm phát hiện ra cô!

Cô vội vuốt tóc bên mang tai, giả vờ quay đầu ngạc nhiên hỏi, “Sao anh lại ở đây vậy? Thật trùng hợp quá đi!”

Cung Vũ Trạch lướt qua bên cạnh cô, tiếp tục đi về phía trước, Quý An Ninh thấy anh bước đi, bỗng dưng cô suy nghĩ có nên đi theo không.

Nhìn lại cười khổ một tiếng, cô đi theo làm gì cơ chứ? Bọn họ ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng không phải!

Quý An Ninh quay người đi chỗ khác lựa trái cây, ở nhà buồn chán mấy bữa nay, bây giờ ra dạo, gặp gì thì mua nấy, chẳng mấy chốc, trong xe đẩy của cô chứa cả đống đồ.

Tuy cô cũng chú ý đến Cung Vũ Trạch đang lựa đồ trên một số quầy trưng hàng, nhưng, cô thật không dám đến gần anh, cô sợ, xung quanh của anh, có bạn gái ở đâu đây.

Cho nên, vì sự an toàn, tốt nhất cô tránh xa anh một chút.

Quý An Ninh xếp hàng đợi tính tiền, cô muốn nhìn lén thân hình của Cung Vũ Trạch, đợi cô quay người lại, ánh mắt đang dò tìm, đột nhiên nghênh đón đôi mắt đang nhìn mình phức tạp, trái tim của Quý An Ninh đập loạn xạ, đồng thời, xém bị dọa ngất.

Cung Vũ Trạch đẩy xe, đứng đằng sau lưng cô, Quý An Ninh có cảm giác bối rối khi bị bắt tận trận nhìn lén người ta.

Cô cảm giác khuôn mặt của mình đang nóng dần, cô cắn môi, cảm giác sau gáy óc có một đôi mắt đang dán chặt vào cô, khiến cô như đang bị gai đâm sau lưng vậy.

Cô nhìn thấy vài cô gái đang đứng phía trước như chờ đợi ai đó, nhìn tới tắp về phía sau lưng cô, và đôi lúc bịn miệng lại, bàn tán nhỏ nhẹ, đôi mắt như phát sáng.

Hiển nhiên là bị người đàn ông phía sau lưng làm lóe mắt rồi.

Quý An Ninh có tí ngạc nhiên, người như Cung Vũ Trạch, cuộc sống lớn nhỏ đều có người hầu hạ thỏa đáng, sao anh ta còn đích thân đến trung tâm mua sắm làm gì?

Nhớ hồi đó, anh ta đâu có sở thích này đâu, nhưng cũng có mấy lần, đi với cô đến đây mua một số đồ dùng hằng ngày.

Nhớ đến những chuyện ba năm trước kia, ngực của Quý An Ninh hơi thắt lại, cô lắc lắc đầu, ngăn cản mình hồi tưởng.

“Ôi, tiểu thư, đang ngơ ngác gì đó! Đi lên trước lẹ đi!” Một dì thu ngân trung niên gọi cô, vẫy vẫy cô.

Quý An Ninh ngước đầu phát hiện, mấy người xếp hàng trước cô, đã thanh toán đi hết rồi, chừa ra một con đường dài trống trơn, cô lại tiếp tục xấu hổ, sao cô lại thất thần lợi hại vậy kia chứ.