Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 970



Cô không quên lời Cung Vũ Trạch nói với Lam Doanh trong nhà hàng lần trước, sau này Lam Doanh muốn tới nhà anh chơi, anh luôn hoan nghênh.

Lẽ nào giữa Cung Vũ Trạch và Lam Doanh thực sự đã nảy sinh tình cảm.

Lam Doanh mặc dù tâm địa độc ác nhưng không thể phủ nhận cô ta có gương mặt xinh đẹp hút hồn, vóc dáng cao ráo, cô ta có lẽ chỉ độc ác trước mặt cô mà thôi.

Vậy nếu như trước mặt Cung Vũ Trạch, cô ta diễn vai một cô gái thuần khiết yếu đuối thì sao? Cùng với gương mặt đó của Lam Doanh, tin rằng là đàn ông sẽ bị cô ta mê hoặc.

Nghĩ tới việc trong nhà Cung Vũ Trạch chỉ có hai người là Cung Vũ Trạch và Lam Doanh, cô lại không thể kiềm chế tâm trí rối bời hoảng loạn.

Thậm chí cô còn hình dung ra cảnh Lam Doanh quyến rũ Cung Vũ Trạch, nghĩ tới việc họ có lẽ sẽ...

Quý An Ninh đau đầu ôm chặt lấy đầu, ngăn cản không cho mình nghĩ tiếp, nếu như nghĩ tiếp cô thực sự sẽ phát điên.

Cô thực sự không muốn Cung Vũ Trạch và Lam Doanh ở bên nhau.

Buổi trưa, Hà Vĩnh tiếp đón Lam Doanh còn Cung Vũ Trạch thì nhốt mình ở trong phòng, kiếm cớ giải quyết công việc, nhưng anh căn bản không có việc gì phải làm, chỉ là anh sẽ không có những hồi đáp dễ gây hiểu nhầm trước mặt người con gái mà mình không thích.

Ngoại trừ câu nói nói trước mặt Quý An Ninh ở nhà hàng lần trước.

Lúc này nghĩ lại Cung Vũ Trạch cũng cảm thấy bực bội, làm vậy chẳng khác rước thêm cục tức vào mình, cô ấy căn bản không để bụng.

Cung Vũ Trạch đứng trước cửa sổ của thư phòng, có một cánh cửa có thể nhìn sang biệt thự của Quý An Ninh ở đối diện, anh khoanh tay, dáng người cao lớn đã đứng đó một lúc, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.

Lam Doanh ngồi trong đại sảnh thưởng thức các món bánh ngọt mà đầu bếp chuẩn bị cho cô nhưng cô không hề thấy ngon miệng, mục đích cô tới đây là để gặp Cung Vũ Trạch nhưng bây giờ đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô vẫn không thấy anh đâu.

Lúc này ở một góc sân, Tiểu Kha đào mấy ngày cuối cùng cũng đào xong một cái lỗ chó, nó há miệng hít thở, rồi lại thò đầu kiểm tra, sau khi chắc chắn không có người nó mới chui ra.

Vì lần trước Tiểu Kha lén chạy đi tìm Quý An Ninh, Cung Vũ Trạch rất giận dữ, ra lệnh bất luận là ở chỗ của anh hay chỗ của Hà Vĩnh cũng đều không được thả nó ra ngoài, vì thế Tiểu Kha vô cùng bí bách.

Nó thông minh tìm một góc tường kín đáo, đào đất suốt mấy ngày, cuối cùng đã đào được một cái lỗ nối liền với bãi cỏ ngoài tường, giúp nó có thể đi ra ngoài tìm nữ chủ nhân yêu quý của nó dễ dàng hơn.

Quý An Ninh hôm nay không gọi người giúp việc tới, bữa trưa có cô ăn đơn giản là được, đương nhiên điều này không được để Quý Thiên Tứ biết, nếu không anh sẽ nói cô một hồi.

Đúng lúc này, Quý An Ninh nghe thấy tiếng chó sủa ở bên ngoài, tâm trạng cô lập tức trở nên căng thẳng.

Nhưng tiếng chó sủa này càng nghe càng thấy quen, tiếng sủa rất khỏe, nhưng thể sủa vào cửa nhà cô vậy.

Lẽ nào là Tiểu Kha?

Quý An Ninh trong lòng vui mừng, cô vội vàng chạy ra ngoài cửa, từ trong cửa gọi vọng ra: "Tiểu Kha, là mày sao?"

Đầu bên kia là tiếng trả lời thân mật, là tiếng làm nũng của Tiểu Kha.

Quý An Ninh mở cửa, nhìn con chó đầu và người đầy bùn đất và bụi cỏ bên ngoài, cô ngạc nhiên nói: "Tiểu Kha, sao vậy! Sao người mày bẩn thế?"

Nói xong cô liền để Tiểu Kha đi vào, đồng thời liếc nhìn ra ngoài: "Chỉ có mình mày tới thôi à?"

Tiểu Kha rùng mình hất bùn đất trên người ra, bước tới hồ nước nhỏ trong vườn hoa nhà cô, cúi người xuống uống nước.

Quý An Ninh nghĩ thầm, quả nhiên chỉ có một mình chú chó này qua đây, sau khi đóng cửa lại cô lại lo lắng nhìn Tiểu Kha: "Sao mày lại ra đây? Mày lén trốn ra phải không?"

Tiểu Kha uống nước sau đó dụi thân mật lên tay cô, Quý An Ninh cũng không chê nó bẩn, dịu dàng vuốt ve nó, sau đó bật cười: "Sau này mày không được đi lung tung như vậy nữa nghe chưa, mày không biết là bây giờ có bảo vệ tới các khu dân cư bắt chó không có chủ sao? Mày đừng để bị họ tưởng là chó dại mà bắt mất, anh ấy không mua vòng cổ cho mày sao?"

Đôi mắt to đen của Tiểu Kha vẫn rất thích nhìn cô, Quý An Ninh cười nói: "Thấy mày chạy mệt quá, đi nào, tao nấu bữa trưa cho mày ăn."

Trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, Hà Vĩnh gõ cửa phòng bước vào, thấy máy tính của Cung Vũ Trạch vẫn còn đóng, liền biết anh chỉ là trốn trong thư phòng tránh mặt Lam tiểu thư kia mà thôi.

"Thiếu gia, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, cậu xuống ăn cơm chưa?" Hà Vĩnh hỏi.

"Ừ!" Cung Vũ Trạch đáp một tiếng.

"Cậu có thấy Tiểu Kha đâu không? Sao tôi không tài nào tìm thấy nó!"

"Nó không ở trong sân sao?" Cung Vũ Trạch lập tức nhíu mày hỏi.

"Không, tôi vừa ra sân tìm rồi, không tìm thấy!" Hà Vĩnh lắc đầu.

Cung Vũ Trạch mặt hơi biến sắc: "Sao cơ? Nó không ở trong sân?

Hà Vĩnh sắc mặt căng thẳng: "Lẽ nào nó lại một mình chạy ra ngoài? Hỏng rồi, bây giờ trong khu dân cư thi thoảng lại có bảo vệ đi bắt chó, sợ rằng lại có chó dại chạy vào, Tiểu Kha không đeo vòng cổ, nhỡ bị coi là chó vô chủ thì phiền phức to."

Cung Vũ Trạch thoáng qua lo lắng, anh bước ra mở cửa: "Ra sân xem thế nào."

Khi Cung Vũ Trạch và Hà Vĩnh bước xuống lầu, Lam Doanh cũng theo ra sân, sau đó nhanh chóng tìm ra lỗ mà Tiểu Kha đào.

"Quả nhiên là nó tự chạy ra, Tiểu Kha gần đây rất kì lạ, không có việc gì cứ chạy ra ngoài, không biết nó muốn đi đâu." Hà Vĩnh không hiểu nói.

Cung Vũ Trạch không nói với ông việc Quý An Ninh sống ở gần đây.

Người khác không biết Tiểu Kha đi đâu, Cung Vũ Trạch thì trong lòng cũng đoán ra được, anh nhíu mày nói với Hà Vĩnh: "Chú Hà, chú tiếp đãi Lam tiểu thư, tôi ra ngoài một chuyến."

Lam Doanh nghe nói anh ra khỏi nhà liền vội vàng nói: "Anh Vũ Trạch, anh đi đâu vậy!"

"Tìm chó!" Cung Vũ Trạch nói một câu sau đó đi về phía gara trong sân.

Lam Doanh muốn nói sẽ đi cùng như Hà Vĩnh cản cô lại: "Lam tiểu thư, cô ở lại ăn trưa đi! Để thiếu gia tự đi!"

"Tôi muốn giúp anh ấy tìm!"

"Tiểu Kha không thích người lạ lại gần, Lam tiểu thư ở lại đây thì tốt hơn."

Lam Doanh nhớ tới dáng vẻ của Tiểu Kha liền dừng bước ngay lập tức, cô thực sự rất sợ con chó đó! Thấy xe của Cung Vũ Trạch chạy ra ngoài, cô thầm bực bội.

Lẽ nào trong tim Cung Vũ Trạch, chó của anh ấy còn quan trọng hơn việc ăn trưa cùng cô.

Tuy nhiên sự thật đúng là vậy, quan trọng hơn nhiều.