Vực Sâu Ham Muốn

Chương 347: Thật tâm đối đãi



“Chị Tả không tin tôi thì tôi có thể hiểu được, dẫu sao sống ở bên ngoài cẩn thận một chút cũng tốt.” Sâu trong đáy mắt hao hao có nét giống đôi mắt Nhạc Hằng của Nhạc Trí vẫn phảng phất ý cười, chẳng có gì thay đổi cả. Nó vẫn khiến tôi không khỏi than thở rằng quả thực là có kiểu nham hiểm bình tĩnh như vậy.

Uống một ngụm cà phê Blue Mountain ở trước mặt xong, Nhạc Trí khẽ giọng nói: “Người ta thường nói, nếu muốn người khác đối xử chân thành với mình thì đầu tiên mình phải chân thành với người ta trước. Tôi nói thật với chị Tả thế này, tôi cất công chạy tới giúp chị như vậy cũng không phải là không có mục đích. Nói trắng ra thì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.”

“Sao cơ? Tôi có thể giúp gì cho cậu được chứ?” Tôi cười nhạt nói: “Tôi không chức không quyền, trong mắt tất cả mọi người đều thấy rằng chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ như con chim sẻ bị Nhạc Hằng đá bay, như thế thì có thể giúp đỡ lẫn nhau gì với cậu được?”

“Đương nhiên là có.” Nhạc Trí cũng không úp mở nữa mà vào thẳng vấn đề với tôi luôn: “Chị thích Nhạc Hằng, còn tôi thích Hà Uyên Uyên. Trước lúc đến đây tôi đã biết để giành được trái tim của Nhạc Hằng, Hà Uyên Uyên đã đánh toàn lực vào công ty của anh ấy. Tôi tin chắc là dù chị Tả đây có chậm chạp đến mấy, chắc ít nhiều cũng phải cảm giác không an toàn nhỉ?”

Quả nhiên là cậu ta có chuẩn bị trước. Tôi hừ lạnh một tiếng: “Rồi sao? Nhạc Hằng nói anh ấy và Hà Uyên Uyên chỉ là mối quan hệ công việc thôi, tôi đã lựa chọn đặt niềm tin vào anh ấy thì tôi sẽ tin tưởng anh ấy đến cùng. Hôm nay cậu đến tìm tôi là muốn gây xích mích để ly gián chúng tôi hay sao?”

“Đương nhiên là không phải rồi, tôi đến là để thuyết phục chị Tả hợp tác cùng tôi. Chuyện ly gián gì đó miễn bàn đi, dù anh trai tôi và Uyên Uyên quả thực chỉ có mối quan hệ công việc thuần túy, giờ thì đúng là vậy, nhưng chị dám chắc là trong tương lai cũng sẽ như thế không?”

Thấy tôi không nói gì, Nhạc Trí cũng không thúc giục, cậu ta chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Gia thế và tướng mạo của Uyên Uyên chắc chị cũng rõ, vậy chị nghĩ có gã đàn ông nào giữ tâm không rung động trước một cô gái dành trọn tình cảm, nỗ lực theo đuổi mình hay không?”

“Có thể những điều cậu nói là đúng, nhưng tôi vẫn không hiểu ý của cậu.” Tôi nghẹn một lúc rồi lập tức mở miệng phản bác: “Cậu cũng đã nói Hà Uyên Uyên trước sau đều một lòng dành trọn tình cảm cho Nhạc Hằng rồi, vậy cậu nghĩ mình có kế gì có thể cướp Hà Uyên Uyên lại được?”

Nhạc Trí khẽ cười đáp: “Rất đơn giản, nếu chị và Nhạc Hằng kết hôn thì đương nhiên Uyên Uyên sẽ dứt tình thôi. Tôi và cô ấy vốn đã có hôn ước từ trước, hiển nhiên cuối cùng cô ấy chỉ có thể gả cho tôi. Chị nói xem, như vậy không phải là giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi thì là gì?”

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện

Tôi cau mày lại, vẫn có chút không tin: “Vậy cậu dựa vào đâu mà nghĩ là tôi sẽ thành công? Nói cách khác, cậu lấy cái gì ra để chắc chắn rằng Hà Uyên Uyên nhất định sẽ buông tay khi chúng tôi kết hôn?”

“Chị Tả nói cũng có lý, thế thì chi bằng chúng ta đổi cách khác đi.” Nhạc Trí cười cười: “Xúc tiến chuyện giữa tôi và Uyên Uyên, như vậy có phải là đơn giản hơn nhiều không? Anh trai tôi là người kỹ tính, Uyên Uyên kết hôn rồi thì nhất định anh ấy sẽ không còn hứng thú gì nữa.”

Tôi mím môi, dù đã có phần xuôi xuôi nhưng không thể hạ quyết tâm được: “Nói đi nói lại vẫn không có lý do để tôi tin tưởng cậu cả. Cậu Nhạc, tôi muốn biết, nếu cậu lừa tôi thì tôi có thể làm gì cậu được đây?”

“Tôi mà lừa chị, đương nhiên anh trai tôi sẽ trả thù thay cho chị rồi. Nếu chị thực sự không tin thì tôi cũng bó tay. Tôi chỉ có thể nói cho chị biết là tôi yêu Uyên Uyên. Vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ của bây giờ. Vị trí người thừa kế của Nhạc Thị anh trai muốn thì cứ lấy, tôi đã mất đi đôi chân nên đã sớm mất đi năng lực cạnh tranh với anh ấy rồi.”

Nhạc Trí ngập ngừng một chút rồi thở dài nói: “Nói một cách khó nghe thì nếu không phải vì vụ tai nạn xe đó, người thừa kế của Nhạc Thị chắc chắn sẽ không đến lượt anh ấy. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi! Không phải là tôi không hận, chỉ có điều người gây ra họa không phải là anh trai tôi, nên tôi không thể giận cá chém thớt với anh ấy được. Nếu đã biết mình không thể giành lại gia nghiệp, tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian vào việc tranh quyền đoạt lợi nữa. Điều tôi muốn chỉ có tình yêu thôi… không, chính xác mà nói phải là hôn nhân mới đúng. Dù cho người mà Uyên Uyên yêu không phải là tôi cũng được, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi thôi là đủ rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Tôi nhíu mày, Nhạc Trí như vậy bất giác khiến tôi sinh ra một chút đồng cảm: “Vì một người phụ nữ không yêu mình, có đáng không? Dù cậu thấy điều đó xứng đáng, nhưng cô ấy không yêu cậu thì cuộc sống sau này của hai người sẽ hạnh phúc được hay sao?”

“Đây là sự khác biệt trong quan niệm tình cảm của mỗi người. Chị Tả, có lẽ thứ tình cảm mà chị muốn là hai người đều yêu thương nhau, hàng ngày đều nghĩ đến đối phương. Nhưng tôi thì khác, tình yêu mà tôi muốn chính là người mình yêu sẽ kề cận bên cạnh, mỗi ngày mở mắt ra là tôi có thể trông thấy bóng dáng xinh đẹp của cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy lúc nào là được nhìn thấy lúc đấy. Trong sổ hộ khẩu, tên của tôi sẽ viết ở mục chồng của cô ấy. Chúng tôi sẽ ở bên nhau mỗi ngày, cô ấy cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi mà thôi. Trong lòng cô ấy có nhớ đến ai, đó cũng chỉ là một thứ hư vô mờ mịt, tôi không để tâm.”

Tôi sửng sốt đôi chút, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Không thể phủ nhận, tôi đã bị quan niệm về tình yêu này của Nhạc Trí làm cho kinh hãi: “Nhưng cô ấy không yêu cậu, cô ấy sẽ không vui vẻ. Cậu yêu cô ấy như vậy, lẽ nào cậu nhẫn tâm nhìn cô ấy buồn rầu sao?”

“Lúc tôi vừa mới bị tai nạn xe, chính cô ấy đã ở bên cạnh tôi.” Ánh mắt của Nhạc Trí trầm xuống, nhưng chỉ trong phút chốc lại phảng phất sự dịu dàng ôn hòa. Sau đó cậu ta càng thêm kiên định: “Với những gì mà tôi đã trải qua, nhất định cô ấy sẽ ở bên tôi mãi mãi, đi cùng tôi đến hết cuộc đời. Cô ấy đã nói được thì sẽ làm được, dù bây giờ cô ấy có muốn đổi ý thì tôi cũng không cho phép. Tôi sẽ dùng bản lĩnh của mình để giữ cô ấy lại và giúp cô ấy thực hiện được lời hứa của mình.”

Ham muốn chiếm đoạt mạnh mẽ như vậy làm tôi ngây người tại chỗ, hồi lâu quên mất phải khép miệng lại. Bởi vì tôi không biết phải tiếp lời thế nào, nói gì mới phải nên chỉ đành ngượng ngùng sờ mũi: “Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi như vậy… nhưng tôi không cho rằng mình có năng lực để tranh với Hà Uyên Uyên đâu. Như lời cậu đã nói, cô ấy xinh đẹp thế kia, không ai có thể từ chối được tình cảm mà cô ấy dành trọn cho đâu.”

“Chị Tả không cần phải khiêm tốn.” Nhạc Trí đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Anh trai tôi đã thừa nhận chị là bạn gái của anh ấy trước mặt tất cả mọi người rồi, anh ấy còn có thể cho Uyên Uyên một cái bạt tai vì chị nữa.”

Nói đến đây, Nhạc Trí ngừng lại một lúc khiến cho trái tim của tôi dường như cũng ngừng lại theo. Nhạc Trí cố chấp với Hà Uyên Uyên như vậy, cậu ta sẽ không tính cái tát mà Hà Uyên Uyên phải chịu đó lên đầu tôi chứ?

Tôi có phần không tốt khi cảm thấy may mắn về việc Nhạc Trí không tiện đi lại. Nếu không, nhỡ đâu đột nhiên cậu ta trở mặt đứng dậy muốn đòi lại một bạt tai cho Hà Uyên Uyên thì tôi có chạy đằng trời.

Tôi lén quan sát vẻ mặt của Nhạc Trí suy nghĩ, nếu tâm tình cậu ta có gì thay đổi thì tôi sẽ đứng dậy chạy đi ngay, tuyệt đối không thể chịu thiệt được.

Trông thấy dáng vẻ của tôi, Nhạc Trí có chút buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng cậu ta không vạch trần tôi mà chỉ tiếp tục nói: “Tất cả những chuyện này đều chứng minh một điều, chí ít là đến bây giờ vị trí của chị trong lòng anh trai tôi đã vượt qua Uyên Uyên, còn việc mà chúng ta cần phải làm chỉ là giữ cho vị trí này không thay đổi, để cô luôn ăn sâu bén rễ trong trái tim anh ấy, tốt nhất là trở thành duy nhất.”

Thấy vẻ hơi nghi hoặc của tôi, Nhạc Trí giải thích nói: “Trong trái tim của đàn ông có thể cùng lúc thích rất nhiều người, lúc này từng người đều sẽ có xếp hạng cao thấp khác nhau. Nhưng yêu lại chỉ có một người mà thôi.”

Tôi nhíu mày lại, có phần không hài lòng hỏi: “Ý của cậu là bây giờ Nhạc Hằng chỉ thích tôi thôi chứ không phải là yêu sao?”