Ngữ khí Bắc Thần Phong nghe có vẻ dịu dàng, nhưng lại lộ ra uy hiếp rõ ràng.
Bạch Vũ lui từng bước về phía sau, năm ngón tay yên lặng nắm chặt, “Ngươi đã làm gì sư phụ ta?!”
Bắc Thần Phong tao nhã mỉm cười, “Ta có thể làm cái gì? Quốc sư chính miệng nói với nàng nàng cũng không tin sao? Nàng ngoan ngoãn gả cho ta đi. Chuyện nàng cùng Mạc Điện dây dưa ta có thể coi như chưa từng phát sinh qua, thị nữ nói đêm qua nàng và Mạc Điện chuyện gì cũng chưa có phát sinh, nàng vẫn còn một thân trong sạch, đúng không?”
Hắn cười vẫy tay, cửa lớn Thư các bỗng nhiên oanh một tiếng đóng lại, một cỗ linh khí dao động nháy mắt che kín toàn bộ lầu các, thiên la địa võng phong bế toàn bộ lầu các.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh lùng, “Ngươi muốn làm gì?”
”Làm gì, đương nhiên là biến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của ta! Chờ gạo nấu thành cơm, Mạc Điện cũng sẽ không còn muốn nàng nữa.” Bắc Thần Phong lộ ra tươi cười âm hiểm, bước từng bước một tới gần Bạch Vũ.
Trong mắt Bạch Vũ hiện lên ánh sáng khinh thường, hèn mọn nhìn hắn, “Chỉ bằng ngươi? Một bại tướng dưới tay ta cũng dám vọng tưởng!”
Thần sắc Bắc Thần Phong nhất thời lạnh xuống, trên mặt xẹt qua một chút âm hiểm, “Chuyện này cũng không chỉ là ý kiến của ta.”
Vù ——
Một trận chưởng phong sắc bén từ sau lưng đánh úp lại, giống như kiếm phong sắc bén, sát khí bốn phía, áp chế khủng bố trói buộc làm cho không khí nháy mắt đọng lại.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, lập tức né tránh, tụ khởi linh khí bảo vệ quanh thân. Đáng tiếc nàng vẫn chậm, chưởng phong sượt qua vai trái của nàng, đánh thật mạnh vào trên vách tường, Bạch Vũ chỉ cảm thấy nửa người đều đau đến mức không có tri giác, khóe miệng tràn ra máu tươi.
”Sư phụ......” Bạch Vũ khó tin nhìn Bạch Tử Quỳnh, không thể tin được người đánh lén nàng lại là sư phụ nàng thương yêu nhất!
”Tiểu Vũ, sư phụ cũng không muốn như vậy. Con đừng phản kháng, ở chỗ này viên phòng cùng Tam hoàng tử đi. Đến lúc đó sư phụ chuẩn bị hôn lễ cho con.” Trong mắt Bạch Tử Quỳnh tràn đầy đau lòng, lời nói ra lại khiến cho Bạch Vũ rơi vào hầm băng.
Bắc Thần Phong ngả ngớn khiêu cằm Bạch Vũ, “Nghe thấy không? Quốc sư làm chủ, chúng ta bắt đầu đi. Nàng cũng đừng trông cậy vào Mạc Điện sẽ tới cứu nàng, hắn không thích mỹ nữ nhưng lại coi trọng bảo vật trấn quốc của Bắc La, đang đàm phán cùng phụ vương ta.”
Tâm tình Bạch Vũ như rơi vào hầm băng lại như bị đổ ập lên đầu thêm một thùng nước đá, tâm lạnh thấu xương.
Sư phụ của nàng, xem nàng như con ruột dưỡng dục 16 năm vậy mà lại cùng Bắc Thần Phong hãm hại nàng, vô tình đẩy nàng vào hố lửa.
Bạch Tử Quỳnh rõ ràng là yêu thương nàng, cố tình hạ quyết tâm đánh nàng một chưởng này. Một chưởng này không chỉ đánh vào trên người của nàng, còn giống như một đao nhọn hung hăng đâm vào lòng nàng, đau đến mức khiến nàng muốn rơi nước mắt.
Bạch Vũ nhìn Bạch Tử Quỳnh trầm mặc đứng cách đó không xa, trong mắt Bạch Tử Quỳnh tràn ngập rối rắm và thở dài, thân thể hơi hơi phát run.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, mũi nhọn màu tím trong đáy mắt hiện lên, mạnh mẽ đẩy Bắc Thần Phong ra, bổ nhào vào bên người Bạch Tử Quỳnh, oa oa khóc lớn, “Sư phụ, đồ nhi nghe lời người nói, ở chung một chỗ với Bắc Thần Phong, nhưng đồ nhi luyến tiếc người, thành thân sẽ không còn được làm bạn ở bên cạnh người.”
Bạch Tử Quỳnh nhanh chóng nâng Bạch Vũ dậy, từ ái vỗ lưng nàng, “Chỉ cần con sống cùng Tam hoàng tử, sư phụ nhìn thấy con sống tốt liền an tâm.”
”Nhưng con lại luyến tiếc người.” Bạch Vũ tiếp tục gào khóc, ôm cổ Bạch Tử Quỳnh không buông tay.
Bắc Thần Phong ở một bên nhìn khóe miệng co rút, muốn kéo dài thời gian? Quá ngây thơ rồi. Hắn giả bộ cười đi đến bên cạnh Bạch Vũ, “Sau khi thành thân cũng không phải không thể gặp mặt, không có gì luyến tiếc, chúng ta vẫn nên nhanh chóng viên phòng đi.”