Ngọc Ưu Liên hừ lạnh: "Nếu ngươi giết chết Bạch Vũ sớm một chút, không phải là không có chuyện gì rồi sao?"
"Nói thật dễ, Bạch Vũ dễ chết như vậy sao? Ngươi cũng không thành công mà? Không biết xấu hổ nói ta." Thượng Quan Vân Trần khinh thường cười lạnh.
"Ngươi..." Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình, nhưng vẫn cứng rắn nuốt lửa giận xuống, sau khi trở về từ Đại lục Hiên Thổ, nàng ta gần như trở mặt với Thượng Quan Vân Trần, đừng nói hôn ước, không ra tay quá nặng đã là không tệ rồi. Chỉ là bây giờ không phải là lúc cãi nhau: "Việc khẩn cấp trước mắt là giết chết Bạch Vũ, không giết được nàng ta cũng phải giết chết Âu Dương Diệp."
"Ta không biết sao? Nhưng ngay cả bóng người cũng không tìm thấy, đi đâu giết?" Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng.
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên chấn động: "Không tìm thấy người? Cả chúng ta cũng không tìm thấy người? Chẳng lẽ là Ám Dạ Đế Quốc?"
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần sáng lên: "Nếu ông ta thật sự trốn ở Ám Dạ Đế Quốc thì tốt rồi."
Bọn họ là có thể danh chính ngôn thuận nói Âu Dương Diệp phản bội Sáng Thế Thần Điện, đã gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, cố ý vu hãm bọn họ.
"Ừ, trước mắt cứ cho người nhìn chằm chằm Vực sâu đi. Nhìn thấy thì giết, không giết được, thì truyền tin tức ra, chỉ cần nói ông ta là người Ám Dạ Đế Quốc, ta xem còn ai tin ông ta." Ngọc Ưu Liên hung tợn nói.
Vì thế, nhân thủ của Sáng Thế Thần Điện ở gần Vực sâu nhiều thêm gấp mấy lần, nhưng Âu Dương Diệp không đi từ trong Ám Dạ Đế Quốc ra như Ngọc Ưu Liên nghĩ, mà là đột nhiên xông ra ở gần phân đường thu nhận đệ tử của Khải Thánh Điện - Sáng Thế Thần Điện.
Ông vừa mua thuốc, vừa khuyên ngăn Triệu hoán sư tính gia nhập Sáng Thế Thần Điện, khóc kể công chúa Bạch Vũ bị người của Thượng Quan Vân Trần đả thương, ông rất lo lắng mới ra ngoài mua thuốc, diendanlequydon – V.O, mắng to Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đều là lòng lang dạ sói, vân vân...
Đường chủ nghe được tin tức lập tức vọt ra, vị Đường chủ này chính là Tộc trưởng Lương gia, đã sớm đi theo Thượng Quan gia tộc. Đương nhiên là cố hết sức đuổi giết Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp nhìn thấy ông ta, lập tức nhanh chân bỏ chạy, dược liệu đều ném xuống đất.
Lương Tộc trưởng dẫn người đuổi theo mới phát hiện thứ Âu Dương Diệp ném đi đều là thuốc độc, bọn họ đã vô ý trúng độc rồi.
Nhưng Lương Tộc trưởng cảm thấy còn có thể tiếp tục gắng gượng, xông qua dịch độc trước mặt, một đường đuổi theo Âu Dương Diệp đến núi sâu ngoài thành, người bên cạnh gần như đã ngã xuống toàn bộ.
Âu Dương Diệp lập tức thả Triệu hoán thú của bản thân ra, phun khói lửa ra bao quanh, Lương Tộc trưởng cười lạnh xông qua ngọn lửa, lại nhìn thấy Bạch Vũ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Dạ Quân Mạc mặc một thân áo đen đứng bên cạnh nàng.
Sát khí sắc bén tùy ý càn quét đến, cảm giác áp lực trầm trọng khiến chân ông ta như nhũn ra.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, thả Tiểu Bạch ra, đấu vài lần đã đánh bại Triệu hoán thú của ông ta.
Ông ta muốn chạy, lại bị một vuốt của Tiểu Bạch đập gãy chân.
Ông ta kêu thảm một tiếng, sợ hãi lui về phía sau: "Công chúa, không phải là ta, ta không có hại người. Là Ngọc Ưu Liên, là nàng ta, nàng ta thuyết phục Thượng Quan Vân Trần giúp nàng ta, cùng nhau hại chết người! Ta luôn luôn nguyện trung thành với công chúa, nguyện trung thành với Sáng Thế Thần Điện!"
"Ta biết." Bạch Vũ thản nhiên nói.
Lương Tộc trưởng nhẹ nhàng thở ra, giọng Bạch Vũ lạnh như băng vang lên bên tai ông ta: "Nhưng nương ta thì sao? Ngươi chưa từng hại bà ấy sao?"
Đột nhiên Lương Tộc trưởng mở to mắt, cả người bắt đầu run rẩy: "Ta, ta..."
Lúc này, Ám Ưng đã đi tới: "Khởi bẩm Thánh Quân, tất cả người Lương gia và người có liên quan với năm đó, cùng với tộc nhân dốc sức cho Thượng Quan Vân Trần, tổng cộng toàn bộ 57 người đã mất mạng!"
Lương Tộc trưởng nghe đến đó, phun ra một ngụm máu: "Các ngươi, các ngươi lại dám diệt Lương gia?"