"Ta đi cùng nàng." Dạ Quân Mạc ôm vai nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói.
Bạch Vũ quay đầu lại, có chút chần chờ nháy mắt mấy cái: "Chàng đi cùng với ta..."
"Không được?" Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta vẫn không đối phó được đám Trưởng lão kia?"
Bạch Vũ lắc đầu: "Không, ta sợ bọn họ chọc giận chàng..." Sau đó bị chàng chém, giữ bọn họ lại còn có chỗ dùng.
Dạ Quân Mạc một bộ nghiêm túc cam đoan: "Yên tâm, nể mặt nàng, ta sẽ không chém bọn họ."
"..." Vẫn cảm thấy lo lắng.
Bạch Vũ ôm Mộ Vũ trong lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào: "Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối của ta, mới về không bao lâu lại phải đi, nương có lỗi với các con..."
Đôi mắt màu đen của Mộ Vũ xoay tròn, cười toét miệng cực kỳ ngọt.
Dạ Quân Mạc buông Bạch Vũ ra, ôm lấy Mộ Bạch trong nôi: "Không sao, chờ tất cả ổn định lại, chúng ta sẽ đền bù cho chúng. Chuyện bây giờ chúng ta làm, đều là vì sau này có thể ở bên cạnh chúng."
Hắn vươn tay trêu chọc Mộ Bạch, Mộ Bạch vung tay nhỏ bé, gắt gao nắm chặt ngón tay Dạ Quân Mạc, miệng phun bong bóng, khỏi phải nói khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đáng yêu bao nhiêu.
Dạ Quân Mạc không kìm được nở nụ cười, dịu dàng như nước, tràn ngập dịu dàng quyến luyến, nếu để cho mọi người Ám Dạ Đế Quốc thấy được bộ dạng như thế của Dạ Quân Mạc, chỉ sợ sẽ bị hù chết.
"Chàng nói rất đúng." Bạch Vũ thở dài, thả Bạch Vũ vào lại trong nôi. Mộ Bạch lại nắm chặt ngón tay Dạ Quân Mạc không chịu buông ra, mắt to ngập nước ẩn ẩn hiện ra ánh tím, lộng lẫy loá mắt giống như ngôi sao trời sinh.
Lúc hắn vừa sinh ra vẫn còn giống muội muội Mộ Vũ, dieendaanleequuydoon – V.O, đôi mắt nhỏ tối đen giống như hắc diệu thạch, từ khi hắn dần dần lớn lên lại hiện ra ánh tím.
Bạch Vũ biết đây là di truyền huyết mạch của nàng, hơn nữa là huyết mạch Sáng Thế tinh thuần nhất, chờ sau khi hắn lớn lên, mắt hắn sẽ biến thành màu tím thẫm, thuần túy trong suốt giống như thạch anh tím vậy.
"Không nghĩ tới phần lớn huyết mạch của ta lại được di truyền cho Mộ Bạch, đây rõ là..." Không thể tin được, phải biết rằng người thừa kế huyết mạch Sáng Thế mấy đời đều là nữ hài, có lẽ Mộ Bạch là nam hài duy nhất, tuy rằng Mộ Vũ cũng có huyết mạch, nhưng chỉ có được linh mạch ngũ hệ mà thôi.
Chỉ dựa vào việc Mộ Bạch có được thiên phú huyết mạch Sáng Thế, sau này tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ vượt qua người thường gấp trăm lần, trở thành Thần Hoàng là điều chắc chắn, có lẽ Ám Dạ Đế Quốc cũng được hắn kế thừa.
Một người có huyết mạch Sáng Thế kế thừa Ám Dạ Đế Quốc, không biết sẽ có trở ngại như thế nào?
Chỉ là bây giờ nghĩ đến những chuyện này quá xa, Bạch Vũ dỗ Mộ Bạch buông lỏng Dạ Quân Mạc ra, đặt hắn vào lại trong nôi.
Hai tiểu bảo bảo nhìn bọn họ chằm chằm, bĩu môi, một bộ biết cha nương lại muốn đi, nước mắt rưng rưng muốn khóc lại không khóc, khiến người nhìn thấy rất đau lòng.
"Ngoan, rất nhanh chúng ta sẽ về với các con." Bạch Vũ xót xa dỗ.
Hai bảo bảo càng được dỗ lại càng đau lòng, cuối cùng Mộ Vũ khóc oa oa lên, Mộ Bạch cũng khóc theo.
Bạch Vũ cũng muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Sao ta cảm thấy hình như chúng đã hiểu chuyện, không để cho chúng ta đi."
Dạ Quân Mạc nhìn chúng: "Nếu thật hiểu chuyện, thì sẽ không khóc."
"Chúng vẫn còn nhỏ!" Bạch Vũ trừng mắt, chàng có thể mong đợi vào hài tử hiểu chuyện mới lớn ba tháng không khóc sao?
Dạ Quân Mạc thở dài: "Chúng ta chỉ có thể nhanh chóng làm xong việc, sớm chút trở về."
Bạch Vũ đành phải nhẫn tâm, làm bộ không nhìn thấy, gọi Ám Hồ và bà vú tới dỗ chúng, đi theo Dạ Quân Mạc lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.