Doctor

Chương 100: Sau tất cả



Sau tất cả

"Cậu đang muốn nói gì?"

Vị chủ tịch nào đó nghiêm mặt nhìn Trịnh Nhất Quân, trong giây phút này, anh tưởng chừng như đang nói chuyện với chính ba ruột mình.

Là sợ hãi, cũng mang vài phần đắn đo: "Lệ Lệ sẽ không thể như vậy mà hủy hôn. Cháu mong muốn chủ tịch sẽ giúp đỡ, vì dù sao chính ngài đã là người vun vén cho bọn cháu, mong mỏi bọn cháu tới bên nhau."

"À, là vậy sao?"

Ngài chủ tịch già dặn về mọi thứ đứng lên. Ông khoát tay, sau khi nhìn vẻ cương quyết của Trịnh Nhất Quân liền cười khẩy một cái.

Từ từ trong túi áo rút ra chiếc điện thoại, ông bấm vài phím, rất nhanh đã hình thành một cuộc gọi mới.

Tiếng tút kéo dài một đoạn rồi ngắt, bên kia là một tông giọng phái nữ thật thân quen.

Loa ngoài được bật lên.

"Ba!?"

"Ừ! Họ Trịnh không muốn hủy hôn, hăm dọa sẽ khiến tập đoàn ta ngã một vố thật đau. Là cái giá phải trả khiến họ mất mặt. Điều này con thấy sao?"

"Vậy hãy kéo họ theo. Công trình của họ trốn thuế, lấp liếm mất mát nhân công, tai nạn không trả đủ bảo hiểm... mọi chứng cứ con đều có đủ. Nếu họ muốn đấu, hãy đấu với họ. Chưa kể, chính Chủ tịch Trịnh là nguyên nhân khiến ba phải "bán" con cho họ. Nếu Trịnh Nhất Quân có nhã ý muốn nghe, hãy kể cho anh ta toàn bộ. Giờ con phải chuẩn bị về Trung Quốc, rất nhiều việc cần làm, con gọi cho ba sau!"



"Ừ, tạm thời thế đã!"

"Vâng, chào ba!"

Vị chủ tịch tắt máy, nhướn một bên mày nhìn Trịnh Nhất Quân, nhếch mép mỉa mai: "Trịnh Y Sang, ba cậu, hơn một năm trước chơi tôi một vố đau chỉ vì muốn tôi chấp nhận gả Tiểu Lệ cho nhà Trịnh. Nếu không vì Tiểu Lệ có bằng chứng thì đến giờ tôi vẫn bị dắt mũi, bởi chính bạn thân mình! Bành chướng thế lực sao? Cậu nghĩ tôi ngần này tuổi còn tham lam tới vậy!? Trịnh Nhất Quân, không ba mẹ nào không yêu thương con cái, tôi cứ phải diễn vai một người cha bị đồng tiền che mắt với chính con gái mình, tưởng rằng thế là yêu thương nó nhưng không ngờ chính con gái tôi mới là người bảo vệ tôi khỏi cú sốc trước sự việc bị người bạn thân duy nhất hãm hại. Ba cậu có thể vì cậu mà dối trá, thì tôi cũng thương Tiểu Lệ như vậy dù rằng chẳng bao giờ tôi nói ra. Trẻ ranh như cậu, đừng có đứng đây với một gương mặt tức giận rồi dám hăm dọa một người đã trải qua gần hết tuổi đời. Cậu muốn tố cáo tôi trốn thuế nhận tiền bẩn - sự việc của hơn một năm trước? Dọa tôi? Vậy chính cậu đang giết chết ba cậu chứ không phải là tôi đâu, đồ khốn kiếp!!! Cút ra ngoài cho tôi!"

Trịnh Nhất Quân tái mặt mũi trước sự mắng nhiếc không chút lưu tình này. Xuất thân quý tộc, luôn sống trong nhung lụa, người người phải cúi đầu khi gặp vậy mà... lần đầu tiên anh cảm thấy nhục nhã tới vậy.

Vứt mọi liêm sỉ khi tới đây, sau cùng, khi trở về cũng chẳng thu lại được gì, còn thêm mang nhục nhã.

Một nhục nhã lớn.

"Nhưng... Đó là một người phụ nữ... Chủ tịch, ngài không thể...", Trịnh Nhất Quân cố gắng chiếm chút tiện nghi cuối cùng.

"Thì sao? Nếu phụ nữ yêu phụ nữ là sai thì cậu về dạy lại em gái cậu đi, tôi không cần cậu lên lớp tôi để dạy dỗ lại con gái mình. Nó 35 tuổi, chẳng lẽ nó không biết đâu là đúng, đâu là sai? Mà, tốt nhất nó nên yêu người phụ nữ đó chứ không phải cưới Trịnh gia nhà các cậu. Toàn một đám giả tạo gian dối. Nếu cháu tôi sinh ra sẽ là cái giống gì? Tôi không muốn nói nhiều, mau cút khỏi đây! Thư kí Andrea, tiễn khách!"

Cạch

"Tổng Giám đốc Trịnh, mời anh đi cho!"

"Khoan, khoan đã... Ngài không thể làm vậy! Khoan đã... Khoan đã!!!!!!"

Tiểu Chu dò xét gương mặt Lã Hứa Lệ, cô nhíu mày, rồi chu môi hệt như con nít: "Sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?"

Lã Hứa Lệ nghĩ thêm một chút, rồi lập tức lắc đầu đáp cô: "Không hẳn... Chỉ là, có lẽ Trịnh Nhất Quân đã đến gặp ba vì ba vốn không phải là người sẽ gọi điện cho em để nói những điều này. Như là muốn em nói ra để Trịnh Nhất Quân nghe thấy. Chắc ba đã bị hăm dọa, giọng khá bức xúc. À không, là đang nén giận!"

Bẹt bẹt bẹt...

Tiểu Chu vỗ tay mang ý tán dương, gương mặt chín phần là nể phục, phần còn lại chính là chọc ghẹo: "Không ngờ Lã phu nhân có thể phán đoán thái độ một người qua giọng nói. Quả là đáng nể, đáng nể!"

Lã Hứa Lệ nhìn bộ dạng này của đối phương thì phì cười, nhéo má cô: "Vì đó là ba em mà! Với cả..."

Ngưng một chút, sau cùng Lã Hứa Lệ cũng để tiếng thở dài buột khỏi miệng.

Bàn tay Tiểu Chu nhanh chóng ôm lấy bàn tay nàng, lo lắng: "Còn chuyện gì?"



Lã Hứa Lệ lắc đầu, mang hàm ý không sao, ôn nhu giải thích: "Thực ra ba rất ưng ý Trịnh Nhất Quân, Chủ tịch Trịnh lại là bạn thân duy nhất của ba, nếu không vì vỡ lở sự thật về chủ tịch Trịnh có lẽ ba vẫn một mực muốn em kết hôn với anh ta. Sáng sớm nay, khi đưa những bằng chứng cho ba xem, vụ việc hơn một năm trước, việc họ Trịnh thao túng vốn đầu tư, hối lộ nhiều chủ thầu khiến ba trên bờ vực phá sản... ba hiện rõ nét thất vọng cùng đau buồn. Ba không bao giờ lộ liễu những cảm xúc như vậy, chỉ là... như em đã nói, vì em là con gái ông ấy, nên em biết được mà thôi. Và cũng vì sợ ba buồn nên chúng ta... nên em đã lựa chọn rời xa Chu. Tình thân vĩnh viên không sai, em chính là muốn bảo vệ niềm vui của ba, bảo vệ mối quan hệ bạn bè tốt của ba và Chủ tịch Trịnh. Nhưng em sai rồi, cho cả ba hay cho cả em... lựa chọn của em thật sự sai lầm!"

Lã Hứa Lệ mím môi, nàng nâng tay lên áp vào gương mặt tiều tuỵ của cô. Cơn đau dâng trào đến tức ngực, lúc này ngàn vạn lần Lã Hứa Lệ chỉ muốn đánh bản thân thật đau đớn chỉ vì dày vò người nàng yêu quá nhiều.

Tiểu Chu mỉm cười an ủi. Cô không đáp vội, lẳng lặng ôm lấy cơ thể nàng. Một chút vỗ về, cô nhẹ nhàng, cùng ấm áp: "Dẫu sao chúng ta vẫn về với nhau, đó mới là điều quan trọng nhất. Thật tốt vì tôi có thể ôm em lúc này để cảm ơn em vì đã hy sinh vì tôi quá nhiều. Từ giờ hãy để tôi bảo vệ em!"

Lã Hứa Lệ vùi mặt vào ngực cô. Trước con người này, nàng chẳng cần phải tỏ ra cứng rắn, chẳng cần phải giống như một người trưởng thành. Nàng có thể mặc sức trở nên yếu đuối, có khi cũng có thể biến thành một đứa trẻ để nũng nịu cô.

Đây mới là tình yêu...

"Vậy từ giờ, em sẽ dựa dẫm hoàn toàn vào Giáo sư đó!", Lã Hứa Lệ mỉm cười.

"Ổn thôi mà, tôi không giàu như Trịnh Nhất Quân nhưng tôi đảm bảo em và Dương Dương sẽ không thiếu thốn thứ gì, kể cả tình yêu - lẽ tất nhiên. Còn về ba em... tôi sẽ gặp ông ấy!"

"Sao?"

Lã Hứa Lệ nghe xong lời này thì giật mình, lập tức thoát khỏi vòng tay của cô.

Vẻ nghiêm túc của nàng khiến cô khó hiểu, hình thành hai chữ "tại sao?" to đùng trước mặt.

"Giáo sư, mới nói gì?", Lã Hứa Lệ sợ rằng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại.

"Tôi nói gì? À, tôi nói sẽ gặp ba em. Không phải ba em là người kéo em xa khỏi tôi sao? Để không lặp lại chuyện đó, tôi sẽ gặp ông ấy. Nhờ em thu xếp!"

"Không... không được... ha...ha... tuyệt đối không được..."

Lần đầu tiên Tiểu Chu nom thấy vẻ mặt "ngớ ngẩn" của Lã Hứa Lệ. Cô nhíu mày, rồi khoát tay, đầy thách thức: "Sao? Em sợ cái gì đây? Vậy không cho tôi ra mắt?"

"Không-Không phải, chỉ là... Dường như ba đã chấp nhận Giáo sư... là vậy...", Lã Hứa Lệ lúng túng.

"Hả? Vậy thì tốt chứ sao? Có gì mà em nhăn nhó khó coi vậy?", Tiểu Chu phi thường khó hiểu.

"À... là vì... ha...ha... tuyệt đối... là không được... Chu không được gặp ba đâu...!!!"



Lã Hứa Lệ nghệt mặt nhìn bàn ăn trở nên tung tóe trước mặt. Vốn chỉ có ba người ăn, hai người hăng say uống, nhưng lại như một bãi chiến trường, với hàng chục người cùng "diệt mồi" bàn tiệc này.

Ba nàng khi say sẽ "nhiễu" như vậy, không phải nàng không biết. Nhưng là lần đầu tiên có người "đáp lại" cái "say xỉn bất cần" của ba mà không nghĩ ngợi.

Lã Hứa Lệ bất lực, sau cùng cũng chỉ biết ôm mặt mà tủm tỉm cười hai kẻ đang khoác vai nhau kia.

Nếu như năm đó mình mang một quyết định khác, liệu có phải bây giờ chúng ta đã là một gia đình hạnh phúc không?

"Con dâu, mau uống, mau uống. Nhanh nhanh!"

"Vâng ba! Hahaha..."

"À Tiểu Lệ, chụp ba và con dâu một tấm làm kỉ niệm. Gì chứ? Con dâu là Giáo sư khoa ngoại đó, thật là... huhuhu... ta đã làm gì thế này... huhuhu..."

"Kìa ba, chuyện đã qua rồi! Ba làm con cũng muốn khóc quá... huhuhu..."

"Có! Chụp! Không????", Lã Hứa Lệ rắn giọng.

"CÓ!!!!!!"

Mà, dù sao, bây giờ chúng ta cũng chính là một gia đình hạnh phúc, không phải sao?

Tạch