Lã Hứa Lệ sau các thao tác tra thuốc thì dán cẩn thận miếng urgo, che vết sứt khá sâu ở gò má cho người đối diện rồi buông một câu như vậy.
Tiểu Chu thở dài một tiếng, giờ mới nâng mi mắt lên.
Cái khoảng cách của hai người lúc này, thực sự là rất gần.
Cô có chút giật mình. Quả thực Lã Hứa Lệ quá đỗi xinh đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, nhìn ra sao cũng không giống một "bà cô" 34 tuổi mà giống với một phụ nữ chừng 24 tuổi hơn.
Tiểu Chu đánh giá trong đầu, càng nghĩ càng nghi ngờ độ tuổi của Lã Hứa Lệ.
Người đối diện đột ngột nhìn mình chăm chú khiến Lã Hứa Lệ mang một loại cảm xúc gọi là ngại ngùng, có pha cả bối rối nữa.
Nhưng Lã Hứa Lệ quả thực luôn bình tĩnh xử lý mọi tình huống, không bao giờ phô trương mọi thứ ra ngoài. Vẫn giữ giọng lạnh như vậy, nàng mở lời: "Giáo sư nhìn gì vậy?"
"Cô có vấn đề ở mắt sao? Tôi đang nhìn cô chứ còn nhìn gì nữa!?"
Thực sự... là không thể hòa hợp.
Nàng hừ lạnh, một chút bối rối ban nãy cũng tan sạch.
Nhưng, cả hai vẫn nhìn nhau, vẫn khoảng cách như thế - rất gần.
"Giáo sư biết tôi muốn hỏi gì mà!", Lã Hứa Lệ nhíu mi mắt, cái nhìn chăm chăm của Tiểu Chu đã bắt đầu làm nàng khó chịu.
"Cô đúng là đẹp thật đấy! Nhìn ra sao cũng không giống 34 tuổi. Cô hơn tôi có 2 tuổi, mà nhìn còn trẻ hơn tôi gấp đôi. Kì diệu!"
Nếu có người nào đó đưa Lã Hứa Lệ nàng đi qua quá nhiều cảm xúc trong một thời gian ngắn ngủi, thì người đó chính là Giáo sư Trương.
Chỉ duy nhất Trương La Chu mới có thể làm được điều này.
Lần này từ khó chịu, nàng lại quay trở về ngại ngùng. Gương mặt mỹ nhân hơi phiếm hồng.
Không phải là chưa từng nghe qua mấy lời khen ngợi, thậm chí là rất thường xuyên được ca tụng nhan sắc, nhưng người lúc này khen nàng lại là Giáo sư Trương La Chu - một người nổi tiếng là "điên" ở bệnh viện. Chưa hết, nàng còn nghĩ, nếu trong bệnh viện có người nào ghét nàng nhất thì chỉ có thể là cô.
Vậy mà, người này không những cứu giúp nàng lúc hoạn nạn, hôm nay còn nói ra những lời như vậy một cách quá thản nhiên quả là khiến người khác phải bất ngờ mà bối rối.
Đương nhiên ngạc nhiên cũng chỉ nên có chừng mực, Lã Hứa Lệ khéo léo thu liễm vẻ ngại ngùng. Nàng nở nụ cười nhạt, có phần dò xét đối phương: "Sao hôm nay Giáo sư lại có hứng khen tôi đây?"
Tiểu Chu nghe xong cũng thấy bất ngờ về bản thân. Kì thực, quan hệ không có tốt, cũng không nên nói mấy lời như vậy....
Nhưng cái này là thuộc về tính cách của Giáo sư Trương La Chu bá đạo.
Cô nở nụ cười thản nhiên, cuối cùng cũng ngả ra phía sau, tạo nên khoảng cách xa khỏi gương mặt nàng.
"Tôi rất thẳng thắn, có gì nói nấy, là vậy nên nhiều người không thích tôi lắm!"
Lã Hứa Lệ nghe vậy cũng không phản đối, gật nhẹ đầu đồng thuận: "Tôi cũng biết vậy, nhưng khen ngợi một người mà Giáo sư ghét, không phải là quá thẳng thắn rồi sao!?"
"Ghét!?", Tiểu Chu hơi ngạc nhiên, sau khi ngẫm gì đấy liền bật cười nói tiếp: "Hahaha.... thực sự, tôi chỉ ghét những người khiến tôi cảm thấy cần cảnh giác mà thôi. Với Giám đốc, tôi không hề có phản ứng phải cảnh giác, nên mặc định là tôi không có ghét gì cô. Chuyện ở bệnh viện, thuộc vấn đề công việc, là vậy nên không có nghĩa là tôi phải đem nó ra ngoài cuộc sống để thù hằn một ai đó. Mỗi người có một vấn đề riêng, tôi không thể lấy đó làm cái cớ cho những cuộc gặp ngoài công việc được!"
Lã Hứa Lệ ngẩn người. Với quan niệm sống đặc biệt như vậy, nàng vô thức nở nụ cười: ý là công tư phân minh sao?
Nụ cười nhẹ này của Lã Hứa Lệ lại đập vào mắt Tiểu Chu, nó khiến cô ngẩn người mất một lúc.
"Hừm... Cứ nghĩ Giáo sư rất lỗ mãng, nhưng thực ra không đến mức quá đáng!", Lã Hứa Lệ dứt câu nhưng không thấy đối phương đáp lại, quan sát thêm một chút thì nhận ra cô là đang quan sát mình nên hình thành khó hiểu: "Giáo sư!?"
"Này, cô cười đẹp lắm!"
"..."
Tiểu Chu bất ngờ đứng lên, lấy chiếc gương nhỏ, đưa lên trước mặt Lã Hứa Lệ, nói tiếp: "Cô nhìn xem, ban nãy cô cười, làm cơ mặt căng ra. Thực sự lúc này cô mới đạt đến cảnh giới cao nhất của nhan sắc!", Tiểu Chu vừa nói vừa chỉ đầu ngón tay vào gương, diễn tả không vấp váp từ nào.
Lã Hứa Lệ thực sự bất ngờ.
"Vì vậy, làm ơn nếu biết cười thì mỗi sáng đến Bệnh viện, trước đó hãy nở nụ cười đón ánh bình minh từ ở nhà đi rồi hẵng đi làm. Thật là, mặt cô mỗi sáng như dọa người vậy. Xinh đẹp mà lạnh lùng, ai dám lại gần cô chứ!? Băng sơn mỹ nhân sao? Cho tôi xin đi, lạnh lùng chẳng có gì hay ho hết!"
Dứt lời Tiểu Chu liền ném gương lên giường, bản thân cũng ngả ra phía sau, không quan tâm rằng có người đang bị những câu nói của mình làm cho choáng váng.
Bất ngờ nhiều hơn là choáng váng.
"Giáo-..."
"Mà sao cô chưa có bạn trai vậy!?"
Vốn Lã Hứa Lệ định nói gì đó, nhưng cô nhanh miệng hơn, đã "cướp" mất lời.
Đột ngột Tiểu Chu lại ngồi bật dậy, đột ngột lại chạm mắt, đột ngột lại khá gần nhau.
Nhịp tim Lã Hứa Lệ nhanh dần...
"S-Sao cơ!?", nàng giật mình ấp úng.
"Tôi hỏi sao cô chưa có bạn trai!? Nãy nghe mẹ tôi nói, tôi thấy cũng hợp lý. Cô rất hoàn hảo, tôi thừa nhận. Hay là cô đúng là kén quá sao!?"
Không khí trở nên tĩnh lặng. Không phải Lã Hứa Lệ không muốn trả lời loại câu hỏi này, chỉ là không biết đáp thế nào mà thôi. Cảm xúc nàng lúc này rất hỗn loạn, nguyên nhân lại từ người đang chăm chăm nhìn mình từ khoảng cách rất gần mà ra.
Tiểu Chu ngay ngắn ngồi đợi câu trả lời từ đối phương. Có lẽ cũng phải được hai phút yên ắng rồi...
"Thôi bỏ đi, là tôi tò mò, cô không cần để bụng đâu. Vấn đề hẹn hò ám ảnh tôi quá nên thành nhiều chuyện, cô thông cảm.", lần nữa, Tiểu Chu chán nản ngả người xuống giường.
Nhìn vẻ mặt như con nít của cô, nàng lại khẽ cong khoé môi.
"Không biết bao giờ tôi mới có bạn tr-..."
"Là vì tôi chưa tìm được người mà tôi thực sự thích!"
Tiểu Chu giật mình khi cuối cùng đối phương cũng chịu mở lời về vấn đề này. Cô lần nữa bật dậy, tròn xoe đôi mắt nhìn nàng: "Sao?"
"Là như vậy, tôi chưa thực sự thích một ai và với phụ nữ, nếu không rung động sẽ rất khó để yêu bền lâu. Tôi chưa gặp người khiến tôi rung động, nhưng nếu gặp một người nào như vậy, tôi thực sự sẽ một lòng một dạ vì tôi cho rằng với tính cách của mình thì trên thế giới này chỉ có một người duy nhất tồn tại phù hợp với tôi, là nếu may mắn, còn phần lớn là sẽ không có ai như vậy. Tôi tin tưởng người đó rồi sẽ xuất hiện nên chờ đợi, và vì thế nên đến giờ vẫn độc thân!"
Lã Hứa Lệ thấy cái mặt ngốc chăm chú nghe của cô, nét cười càng trở nên dịu dàng hơn. Nghĩ thêm một chút, nàng nói tiếp: "Giáo sư, cô cũng đừng tốn thời gian vào những buổi xem mặt. Theo tôi, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, không nên cưỡng cầu!
"..."
Cô ta cười...
Thực sự có tồn tại một người đẹp như vậy sao!?
Lã Hứa Lệ mỗi lúc thấy gương mặt của Giáo sư Trương càng ngốc hơn thì rất thích thú, là vậy nên nụ cười của nàng càng lúc càng đậm.
Rất lâu rồi, từ ngày đó... hôm nay lần đầu tiên trong suốt nhiều năm trời nàng có thể thoải mái như này...