"Chúng ta sẽ ngừng tim bệnh nhân và sử dụng máy tim phổi nhân tạo trong cả quá trình phẫu thuật.", Tiểu Chủ chăm chú nhìn vào gương mặt của mọi người trong phòng họp và đề cập giải pháp của mình trong tình huống của sản phụ kia.
Không khí trong phòng họp từ một màu u ám hiện đã được tô sắc tươi sống.
Tư Ninh Ninh kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn tiền bối Trương của mình. Nàng hình dung trong đầu rồi khẽ reo lên: "P-Phải rồi! Tim của cô ấy không thể bị đau nếu nó không đập!"
Tiểu Chu gật đầu đáp Tư Ninh Ninh: "Đúng! Tuy nhiên tụ máu đông vẫn có thể ảnh hưởng đến não. Chúng ta chỉ có thể giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất mà thôi!"
Không khí đột ngột trùng xuống.
Tiểu Chu đương nhiên hiểu điều mọi người lo lắng, hơi cười, Tiểu Chu vỗ nhẹ tay lên mặt bàn, hắng giọng: "Nào, xem mấy người kìa, chúng ta là bác sĩ kia mà, không thể để bệnh nhân về nhà đợi chết khi nhìn ra chút ánh sáng cho sự sống. Nếu ai không muốn làm có thể báo với tôi, không chút vấn đề!"
Quét ánh mắt xung quanh, không có biểu hiện muốn từ bỏ từ mọi người. Tiểu Chu cười thêm sâu sắc, gật đầu: "Tốt lắm! Thúc lại tinh thần, sáng mai chúng ta sẽ "chiến đấu". Giờ mọi người quay lại làm việc đi!"
"RÕ!!!"
Lã Hứa Lệ nâng mày nhìn Viện phó, đánh giá trong đầu: xem ra tin tức cũng rất mau lẹ. Là vì vậy nên nàng giương khóe môi cong hơn, ánh nhìn có sự mỉa mai nhất định.
Người phụ nữ họ Lã này trong mắt Doãn Thịnh thực sự rất đáng đề phòng, nhưng chính là... ông ta lại chẳng biết nên đề phòng như nào.
Khi thì quá sơ hở, khi thì quá kín kẽ... là vậy mới làm hắn hoang mang. Nếu muốn đặt mưu mô lên một con rắn độc, trước hết phải nắm được điểm yếu của nó.
Mà không có, hoàn toàn không thấy điểm yếu, kể cả mục đích cuối cùng cho tất cả hành động trước giờ của Lã Hứa Lệ ông ta đều không thể hiểu. Trước đó và bây giờ, nếu để nói về ý định thì Doãn Thịnh cho rằng Lã Hứa Lệ thực sự đang mâu thuẫn với quá khứ và hiện tại.
Doãn Thịnh cố giữ gương mặt bình thản, vắt chéo chân, mắt nhìn nàng dò xét: "Giám đốc Lã, rốt cục cô muốn đuổi Giáo sư Trương đi hay là không?"
Nghe tông giọng thì có vẻ ổn thỏa nhưng nàng lại ngửi được mùi thiếu kiên nhẫn của đối phương.
Lã Hứa Lệ chớp nhẹ mi mắt, kiêu ngạo nhìn Doãn Thịnh: "Tôi chưa từng có suy nghĩ phải đuổi ai ra khỏi bệnh viện. Việc anh ép cựu Viện trưởng rời đi đã khiến chúng ta gặp khó khăn lớn về mặt thống nhất ý kiến với các bác sĩ khác. Nếu anh còn đuổi thêm Giáo sư Trương, anh sẽ đối mặt với truyền thông và thậm chí là nội bộ này ra sao? Đây là bệnh viện, thành phần chính là bác sĩ, không phải là doanh nhân chúng ta. Giáo sư Trương có mang tính cách kỳ quái dễ khiến người khác chán ghét thì cũng không thể phủ nhận bệnh viện này đang dựa vào tiếng tăm của cô ta để phát triển. Hơn nữa, tôi là hiếu kì. Xem nào..."
Giả vờ đắn đo gì đó, Lã Hứa Lệ theo dõi phản ứng từ đồng tử đối phương.
Khi nhận ra đối phương đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn, nàng cười, khoát tay thản nhiên, nói tiếp: "Nếu Giáo sư Trương quả thực thất bại, đương nhiên anh có cái cớ ngoạn mục để buộc cô ấy thôi việc. Tôi chỉ hiếu kì một chuyện, sẽ có bao nhiêu bệnh viện lớn bỏ qua lỗi lầm của cô ấy và mong muốn cô ấy đến làm việc cho họ?"
Nếu như không giống hắn tính toán, việc này không thể khiến Trương La Chu thân bại danh liệt, thậm chí cô còn được viện khác chiêu mộ thì không phải tự hắn vả vào mặt mình một cái sao?
Lã Hứa Lệ cười càng đậm hơn: "Lỗi lầm lần này nguyên văn sẽ ra sao? "Vì Giáo sư Trương bất chấp can ngăn của hội đồng bệnh viện mà làm theo nguyện vọng bệnh nhân, giúp bệnh nhân phẫu thuật dù đôi bên đều biết khả năng rủi ro là rất lớn, nên bệnh viện quyết định buộc Giáo sư Trương thôi việc và tước bằng hành nghề của Giáo sư Trương"!? Anh có thể làm giả báo cáo đánh giá, nhưng anh đừng quên, còn gia đình bệnh nhân nữa, họ sẽ không để anh làm như vậy đâu. Vì về cơ bản Giáo sư Trương đứng về phía họ. Ai lại quay lưng với người đã vì mình mà đánh liều cả sự nghiệp? Cũng đừng nghĩ dùng tiền để dựng chuyện, gia cảnh bệnh nhân này thực sự rất tốt, thậm chí còn tốt hơn anh rất nhiều đó Viện phó!"
Gương mặt Doãn Thịnh ngắn tũn lại, nuốt khan thành nhiều cái khó xử.
Nếu đúng là vậy thì hắn vừa mới suýt làm hỏng đại sự.
Thở nhẹ một cái, Lã Hứa Lệ nhắm mắt, chỉ cảm thấy toàn thân thật mệt mỏi.
Một gương mặt quẩn quanh hiện hữu trong đầu óc nàng, mãi chưa thể ngừng...
Cớ gì lúc đó cô ta lại tỏa sáng như vậy chứ Giáo sư Trương?
* * *
Tiểu Chu nhắm chặt mắt nửa giây rồi mở ra.
Tinh thần, thể chất,... tất cả mọi thứ cần cho ca phẫu thuật này đều đã sẵn sàng.
Cô liếc nhìn phụ mổ số một của mình - Trần Di rồi gật đầu nhẹ: "Chúng ta bắt đầu phẫu thuật! Dao!"
"Dao!"
Tiểu Chu rạch một đường ở ngực bệnh nhân, nhanh chóng, Trần Di đã đưa thiết bị hút vào vết mổ.
"Được rồi! Dụng cụ banh!"
"Dụng cụ banh!"
Phần bị cắt được tách ra, trái tim bệnh nhân cũng hé mở ra bên ngoài.
"Giờ tôi sẽ bắt đầu cưa xương ngực! Cưa!"
"Cưa!"
Thao tác nhanh nhẹn, rất nhanh cũng qua bước này.
Thời gian cứ vậy trôi qua, sau cùng mục tiêu chính đầu tiên của cuộc phẫu thuật này cũng tới lượt.
"Sử dụng máy tim phổi nhân tạo!"
"Máy tim phổi nhân tạo!"
Trần Di theo mệnh lệnh, lập tức đưa thiết bị đến.
Mọi thứ từ đầu đến hiện tại đều trơn chu, căng thẳng như phần nào đã loại bỏ từng chút một.
"Kẹp động mạch chủ!"
Trần Di gật đầu nhẹ, nhanh nhẹn làm theo phân phó của Giáo sư Trương.
"Đưa dung dịch vào!"
Dõi theo thao tác của Trần Di, Tiểu Chu thầm khen ngợi sự bình tĩnh của "đồ đệ" mình. Đến giờ, một milimet cũng không sai lệch, từ hơi thở đến nhịp độ... mọi thứ Trần Di làm rất hoàn hảo.
Hôm nay, mọi thứ sẽ hoàn hảo...
Nụ cười của Giáo sư Trương hiện hữu sau lớp khẩu trang.
Tít...........
Trên điện tâm đồ, nhịp tim đã trở thành một đường ngang dài vô tận.
Tiểu Chu nâng ánh mắt nhìn Trần Di: "Chuẩn bị mổ bắt lấy đứa nhỏ! Dao Bovie!"