"Giáo sư muốn hỏi tại sao tôi lại giúp!?", Lã Hứa Lệ mang ánh mắt "bắt bài" đối phương, môi vô tư cong lên như vậy.
Chính là... nàng quá vội vàng.
Tiểu Chu "ha" một tiếng cảm thán, sau đó chớp chớp mắt mấy cái.
Vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Chu lúc này kéo theo cái thẹn to đùng từ Lã Hứa Lệ. Nàng đỏ mặt khi nhận ra mình đã "hớ", nhất thời không biết phải làm sao.
"K-Không phải!....T-Tôi muốn mời cô đi ăn trưa!"
Đây mới là trọng điểm.
Đối phương chẳng tò mò chuyện ban nãy, ngược lại còn mời nàng dùng bữa trưa, không phải rất bất hợp lí sao!?
Coi như mọi việc "cầm đèn chạy trước ô tô" của nàng đối với người này đều không chính xác. Lã Hứa Lệ luôn nắm thóp mọi người nay lại như bị knock out bởi một người.
Không biết nên nói gì lúc này bởi Lã Hứa Lệ thực ra đang xấu hổ vô cùng.
"Đ-Đương nhiên không phải dưới cangteen bệnh viện. Tôi sẽ đưa cô đi! T-Tôi biết có một nhà hàng khá được, vậy trưa nay....", Tiểu Chu lúng túng, không biết thốt ra câu mời mọc như này có ổn không nữa.
Cô sợ đối phương từ chối.
Bản thân Tiểu Chu cũng rất ngại, đột ngột có một cái hẹn như vậy là lẽ không đúng. Vả lại ban đầu mục đích đến đây đâu phải như vậy!?
Cô là muốn hỏi nguyên nhân giúp đỡ - thực sự là như vậy. Nhưng khi nhìn vào mắt người kia, nửa câu thắc mắc đã theo gió mà bay, ngoài khái niệm muốn có một bữa trưa với đối phương ra thì chẳng còn lại gì khác trong đầu cô lúc ấy.
Lã Hứa Lệ đâu có đoán sai, chỉ là... người kia hiện tại đang quá ngu ngốc mà thôi.
Giáo sư Trương La Chu gương mặt đỏ phừng phừng, nói bôi bột màu lên cũng không lệch. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nếu phán đoán cô mắc bệnh "nan y" cũng chẳng ai là không tin.
Với Lã Hứa Lệ mà nói, gương mặt Giáo sư Trương bây giờ quả mang tính giải trí cao. Cái thẹn của nàng sau cùng cũng quay về được với cái vui vẻ ban nãy. Và vì hết sức cao hứng nên cũng thản nhiên mà đáp lại đối phương một câu: "Được rồi!"
"Hả!?", Tiểu Chu càng thêm ngu ngốc hơn mà ngẩng mặt lên.
"Tôi nói được, tôi đồng ý! Vậy hết ca ban ngày chúng ta sẽ di chuyển. Tôi đợi Giáo sư ở trước Bệnh viện!"
"À... V-Vâng, vâng!!!", Tiểu Chu gập người thành ba cái rồi lập tức bước vội ra khỏi phòng làm việc Giám đốc điều hành họ Lã.
Cô vui vì sự đồng ý này.
Là rất vui mới đúng.
Cô ấy... cô ấy đồng ý sao?
Thật không thể tin được mà! Mình phải mời cô ấy một bữa thật ngon mới được!!!!
- Này, Giáo sư bị sao nữa vậy!?
Dịch Minh nhăn nhó huých vai Trần Di. Nếu ai là người hiểu Giáo sư Trương nhất trong ba "đồ đệ" thì chắc chắn chính là Trần Di. Thứ nhất, Trần Di là người rất tinh ý. Thứ hai, dù sao cả hai cũng đều là phụ nữ.
Mười phần thì đến bảy phần Trần Di "nắm" được Giáo sư Trương, nhưng hôm nay có lẽ rơi vào ba phần còn lại.
Cô bác sĩ trẻ thở dài, hết nhìn tập hồ sơ bệnh án trên bàn họp lại nhìn Giáo sư Trương đang tủm tỉm cười một cách thái quá.
May mắn giờ chỉ còn là cuộc họp nhỏ của bốn người bọn cô, nếu để người ngoài thấy được vẻ mặt lúc này của Giáo sư Trương thì khoa ngoại- nhi sẽ được một trận thẹn lớn cho coi.
"Giáo sư, chị bị đa nhân cách sao!???"
Tiểu Chu giật mình, lập tức đánh mặt sang phía Trần Di mới mở lời.
Mắt chớp thành nhiều lần, tiếp nhận ánh nhìn kì thị từ ba học trò cũ.
Thêm mấy lần đảo đồng tử đi tứ phía, sau cùng cô ho húng hắng thành mấy tiếng, tay nâng lên xoa xoa mép trái: "C-Có gì đâu! Không có gì, hoàn toàn không có gì! Tôi rất ổn!"
Đinh Khống híp mắt nghi hoặc: "Giáo sư, chị rất kì lạ trong ngày hôm nay. Ban nãy thì thơ thẩn như mất hồn, giờ thì như tràn đầy sức sống. Đã bao giờ bọn em thấy Giáo sư như vậy đâu! Hay là..."
Ba vị bác sĩ nheo mắt nhìn nhau rồi nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của Giáo sư Trương.
"H-Hay là cái gì... các cô cá-...các cậu muốn nói cái gì..."
Thực tế Tiểu Chu cũng muốn biết cái "hay là..." này là gì lắm, tò mò đến mức nóng ran cơ thể.
Nếu ai đó có thể cho cô biết cô bị cái gì, thì cũng tốt, thực sự rất tốt ấy chứ!
"Nhìn biểu cảm của Giáo sư là em biết em đoán đúng rồi!!!! Giáo sư, làm ơn trước khi gây chuyện báo với bọn em một tiếng. Lần nào cũng bất ngờ ập tới, tim của bọn em không phải bằng sắt thép. Sức khỏe của em rõ ràng rất tốt, từ ngày đi theo Giáo sư lắm phen muốn ngất xỉu đấy!", Đinh Khống đang hồi tưởng về những lần tăng ca oan uổng do Giáo sư Trương bá đạo gây thù chuốc oán với những kẻ nắm quyền lực ở bệnh viện, càng nghĩ lại càng hậm hực.
Hơ... Tiểu Chu ngơ ngác càng thêm ngơ ngác.
"Lần chị gây sự với Trưởng khoa gan mật vào năm kia, lúc đó bọn em thực sự là không sống nổi. Giờ những Giám đốc này nắm cả lịch trực, vì vậy làm ơn, hãy vì ba học trò tội nghiệp này mà suy nghĩ kỹ trước khi gây sự với người khác!", Trần Di nhăn mày bổ sung thêm sự oan ức đến mà ức chế của ba người bọn họ.
Dịch Minh lành tính là thế vậy mà nghe Trần Di nhắc đến việc trực cũng cảm thấy hết muốn chịu nổi. Người như tỏa ra sát ý hướng tới Tiểu Chu: "Giáo sư đừng gây chuyện nữa!", dứt câu Dịch Minh quay trở lại với bệnh án đang đọc dở.
Tiểu Chu không thể thôi ngạc nhiên, gương mặt lộ rõ vẻ tội nghiệp oan uổng...
M-Mình chỉ hẹn Giám đốc Lã đi dùng bữa, đám nhóc này bị cái gì vậy....!??