Không có chuyện bản thân không thể phân biệt nổi yên bình là đâu, ồ ạt điên loạn là thế nào. Nhưng lúc này, rốt cục là bình lặng hay tấp nập đây!?
Người kia nụ cười hệt như ánh ban mai, giây phút đối diện với gương mặt rạng rỡ đó, bỗng chốc vừa muốn nổ tung cảm xúc, lại cũng cảm nhận được êm đềm lặng lẽ.
Cảm xúc lúc này chính là muốn chạm tay vào một điều thật tuyệt đẹp, nhưng rồi tròn mắt nhìn nhận lại, hóa ra thứ đẹp đẽ kia đang bị ngọn lửa lớn bủa vây.
Nhưng ngọn lửa điên cuồng lại không thể thiêu rụi nó.
Thứ đó vẫn hiện hữu, long lanh và hoàn mỹ như cách nó tồn tại, chỉ là người ngơ ngẩn đứng đối diện không dám đưa bàn tay ra đón lấy mà thôi.
Lã Hứa Lệ vô thức mím chặt môi, là nàng không đành lòng. Nếu lần này cứ một mực chối bỏ, rồi lại một mực tự ý phá vỡ rào cản một cách ngu ngốc, chính là nàng đã ngược đãi bản thân.
Bạn cái thá gì chứ? Tại sao có thể vui vẻ khi chỉ muốn mối quan hệ của cả hai dừng lại ở chữ bạn như người kia nói tới. Nếu thực sự chỉ muốn làm bạn, cái cảm giác khó chịu ngày hôm nay là sao đây?
Đừng đặt câu hỏi nữa, rõ ràng, nàng đã hiểu, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
Lã Hứa Lệ cẩn thận nâng bàn tay lên áp vào ngực mình, bàn tay còn lại thì áp vào ngực cô, trước con mắt kinh ngạc cùng khó hiểu của đối phương.
Nàng đã chạm tới, đã can đảm, đã mặc kệ ngọn lửa dữ tợn nào đó...
Để rồi lúc này khi mà nhắm mắt, Lã Hứa Lệ nghiêm túc cảm nhận đập của cả hai người.
Thình thịch...
Thật đồng điệu...
Nụ cười dịu dàng điểm trên khoé môi mỹ nhân.
"C-Cô Lã-...!?"
Tiểu Chu lúng túng đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vì Lã Hứa Lệ rất nghiêm túc nên cô không dám mở lời ngay. Chỉ khi đã đứng như vậy gần ba phút cô mới lấy can đảm để cất lời.
Cũng là khi Tiểu Chu lên tiếng, Lã Hứa Lệ chậm rãi nâng mi mắt, buông bàn tay đang áp sát lồng ngực cô xuống.
Nụ cười của nàng không tắt, hơn nữa lại càng rõ ràng hơn.
Tiểu Chu đờ đẫn, nói là đang ngắm nhìn thì cũng không sai chút đỉnh.
Thu hút... cô ấy hết sức thu hút.
"Giáo sư Trương!", Lã Hứa Lệ ôn nhu lên tiếng.
"D-Dạ...!? V-VÂNG???", chỉ muốn vả vào mặt mấy cái cho tỉnh táo. Tiểu Chu cứng đờ họng, không rõ đầu óc đang suy nghĩ gì nữa.
Mà... có lẽ cô chẳng suy nghĩ gì được lúc này cả....
"Tôi cảm thấy rất vui!"
"S-Sao? T-T-Tại sao???"
Lã Hứa Lệ nâng đầu ngón tay chỉ vào lồng ngực Tiểu Chu, rồi hơi nâng tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt người trước mặt: "Vì nhịp tim của chúng ta như đồng điệu vậy!"
Nh-nhịp tim...!? Đồng điệu!?
"Vậy nên chúng ta hãy thành thật với nhau. Giáo sư muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ như nào?"
Quan hệ...!? Của chúng ta???
*-*-*-*-*
Tiểu Chu vươn vai một cái thật dài, vặn vẹo đủ tư thế trên giường mới uể oải bước xuống. Vẫn tiếng mẹ Lương bá đạo vang đều, vẫn mùi bữa sáng thơm phức xông lên tận phòng, mọi thứ đều nguyên vẹn.
Chỉ một thứ khác, đó là cái vui vẻ trong cô lúc này.
"Nhóc con, lạ lắm nhé! Sức sống dạo gần đây thật tốt nga~"
Ba ngày trôi qua Tiểu Chu đều mang tâm trang vui sướng như vậy nên khiến ai cũng rất ngạc nhiên. Chính là người được nói đến thậm chí cũng chẳng nhận ra bất thường trong mình.
Tiểu Chu hơi chu môi, nghĩ ngợi gì đó rồi gật gù: "Đúng là có tốt hơn thật!"
Vốn định tươi tỉnh với phán đoán trong lòng nhưng nghe thấy giọng thản nhiên này thì nhị vị phụ huynh tụt hứng lập tức. Mẹ Lương thở dài, biết bản thân mơ mộng hão huyền thì càng chẳng biết nói sao, tuỳ tiện quẳng cho cô một câu: "Tôi biết ngay là vẫn chưa có bạn trai mà!", giọng là ca oán.
Không bận tâm, Tiểu Chu bĩu môi: "Giáo sư Trương còn bận nhiều việc, không có thời gian đi tìm hiểu nam nhân. Hai vị chớ tự rơi vào huyễn cảnh do mình xây dựng nữa."
Gắp miếng bò kho bỏ vào bát mẹ Lương, coi như là nịnh nọt.
Mẹ Lương hừ lạnh khinh thường con gái, bất đắc dĩ cũng thở dài mà nâng bát đũa lên: "Vậy làm sao đây!? Gần đây vui vẻ tươi tỉnh như vậy là vì cớ gì!?"
Ba cũng có một phần tò mò về biểu hiện gần đây của con gái cưng nên biểu hiện tập trung lắm.
Cô "à" một tiếng vô tư, cười cười lém lỉnh nhìn ba mẹ: "Ba mẹ, Giám đốc Lã đó, không ngờ Giám đốc cũng có cùng một suy nghĩ như con!"
Nhị vị phụ huynh nâng mày nhìn nhau rồi lại quay sao nhìn con gái: "Sao cơ? Sao lại có con bé Lệ Lệ ở đây?"
Cô suy nghĩ lại chuyện cũ thì bật cười càng thêm tươi. Vỗ vỗ tay hai lần xuống mặt bàn, gương mặt rạng rỡ đến muốn tỏa sáng: "Hóa ra Giám đốc Lã không hề ghét con, trái lại cũng muốn làm bạn với con, như là con muốn làm bạn với cô ấy đó mẹ!"
Tiểu Chu hưng phấn áp bàn tay vào lồng ngực, đồng tử như hai ngôi sao lấp lánh, miệng không thôi nở nụ cười: "Phải đó ba mẹ! Không biết nói sao nhưng cô ấy là một người rất đặc biệt, không giống những người khác. Phải nói sao đây.... cuối cùng con cũng có một người bạn thực sự thấu hiểu mình. Đúng rồi, là thấu hiểu, thấu hiểu đó.... hoàn toàn thấu hiểu..."
["Tôi thực ra đã suy nghĩ rất lâu, cũng ngại ngùng nữa. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy với một người nào khác. Không ngờ tới, cũng rất biết ơn. Không nghĩ Giám đốc cũng có suy nghĩ giống tôi. Tôi thực sự hi vọng chúng ta có thể làm bạn. Mối quan hệ của chúng ta, tôi mong mỏi ngoài bệnh viện, cô sẽ làm bạn của tôi, một người bạn đúng nghĩa!]
[B-Bạn? Cô ấy chỉ muốn làm bạn???]
["Vì tôi cảm thấy cô rất hiểu tôi, thậm chí còn hiểu tôi hơn là tôi hiểu chính mình. Cảm xúc của tôi rất lạ khi ở cạnh cô. Cô cũng đang muốn nói về mối quan hệ này đúng không?"]
["... À... ừm...đúng vậy!"]
[Mình đang nói cái quái gì vậy? Mình đâu có muốn quan hệ bạn bè với cô ấy?]
["Vậy tốt quá! Tôi đã rất lo lắng. Vậy... chúng ta sẽ làm bạn, được chứ cô Lã?"]
["À.... Tất nhiên... chúng ta...ừm... bạn!"]
["Hahaha... Thực sự tốt quá rồi. À, tôi có mang thuốc đến cho cô, nghe nói cô đổ bệnh..."]