[Ta là một kẻ nghèo hèn: xuất thân nghèo hèn, danh phận nghèo hèn, tuổi thơ... cũng là nghèo hèn.
Vì sự cố gắng của ba mẹ, ta được đi học đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Nhưng ta nào có thể so sánh với những đứa trẻ cùng trang lứa: họ đầy đủ, không nếm trải cay đắng, còn ta, ta chẳng có gì, ngoài một gia đình đầy tình yêu.
Ta đến với ngôi trường y trực thuộc thành phố là nhờ học bổng toàn phần, do ai chi trả ta cũng không biết. Ta chỉ biết, nếu ta có thể trở thành bác sĩ giỏi, ta có danh phận, có tiền đồ, ta sẽ thoát được tiếng nghèo hèn đeo bám.
Một bác sĩ lại bị ám ánh về quyền cao và đồng tiền - ta nhận thấy ta chính là thứ đáng nhục nhã nhất của nhân loại.
Nhưng người đó lại không nghĩ như vậy, chị ấy... cho ta cơ hội để sửa chữa suy nghĩ đó.
"Vì tiền là sự xấu hổ sao?"
Đúng, đó chính là sự xấu hổ ta luôn nghĩ đến.
Nhưng chị ấy phủ định.
Vị Giáo sư đó kéo ta từ một cậu sinh viên bần hèn về cả suy nghĩ lẫn đạo đức, trở thành một bác sĩ được nhiều người yêu thương.
Ta đã thoát được khỏi ám ảnh về danh vọng, và đã đi theo chị ấy.
Lã Kiện - một bệnh viện trực thuộc thành phố. Ba hoa gì đó về xếp hạng nhưng chẳng phải, nơi đây được yêu quý bởi tính vì dân của nó chứ không do xếp hạng tại thành phố mà nổi bật. Có lẽ vì vậy nên chị ấy mới chọn nơi đây làm chốn cứu người của mình. Là vị ân nhân đó chọn, ta tuyệt nhiên đi theo, không hối hận.
Cũng tại nơi đây, ta gặp người ta nghĩ có thể sẽ cả đời đãi ngộ nâng niu, không lay chuyển rung động - Tống Mẫn]
*-*-*-*-*
Dịch Minh đỏ bừng mặt mũi, thỉnh thoảng bẽn lẽn liếc nhìn người ngồi đối diện mình. Thấy vẻ thảnh thơi thưởng thức của người kia thì mỉm cười và hài lòng.
"Quán này rất tốt, cậu cũng biết lựa chọn đấy!", Tống Mẫn gật nhẹ, cười tươi nhìn Dịch Minh.
Dịch Minh đột nhiên nấc cụt một cái, cậu bác sĩ trẻ gấp gáp, vơ vội cốc nước, nuốt từng ngụm thật lớn. Xong xuôi mới đáp một tiếng: "V-VÂNG!!!" ấp úng.
Bác sĩ Tống nhướn mày rồi lập tức bật cười: "Nhìn cậu kìa, sao lại nghiêm túc vậy chứ!? Khẽ tiếng thôi mọi người đang chú ý về phía này đấy!"
Dịch Minh xấu hổ, liếc nhìn xung quanh rồi cúi gằm mặt xuống nhìn đĩa ăn.
H-hỏng rồi... Mất điểm quá...
"E-Em xin lỗi!", Dịch Minh chán nản tột cùng.
"Hahaha, sao lại nghiêm túc nữa rồi!? Cậu đừng cứ vậy tôi cũng căng thẳng theo đấy! Nào, chạm cốc, chúc mừng cho ca phẫu thuật thành công ngày hôm nay!"
Nếu có thể ví von, Dịch Minh sẽ mặc định nụ cười của Tống Mẫn đẹp như bông hoa nở rộ. Kì thực, bao nhiêu lần nhìn ngắm, cô ấy vẫn cứ đẹp như vậy.
Là đẹp đến siêu lòng, khiến cho cậu không thể tỉnh táo mà đối diện với mỹ nhân nào đó.
Thật sự chỉ muốn chạm tới...
...nhưng sao...
Cậu không có cái can đảm này...
"V-Vâng, chúc mừng buổi phẫu thuật thành công!"
Cạch
Ngôn Lão Tử bước tới cổng viện Lã Kiện đã nhận hết thảy sự chú ý đổ dồn về phía mình. Anh ta không đẹp như "bạn trai đồn thổi" của Giáo sư Trương nhưng vẻ ngoài lại rất thư sinh. Hơn hết, Ngôn Lão Tử lại là bác sĩ khoa ngoại hàng đầu ở Trung Quốc - tính đến thời điểm hiện tại, cũng là một người rất nổi tiếng trong giới y khoa nên sự chú ý đỉnh cao hiện thời là điều không thể không có. Có mạo có tài có danh tiếng, Ngôn Lão Tử chính là niềm ao ước của rất nhiều cô gái.
Ngôn Lão Tử rất ít tới thăm các bệnh viện lân cận, nhưng hôm nay coi như ngoại lệ, cũng không ai rõ vì sao.
À, đương nhiên mọi người đều rõ ràng một chuyện: người Ngôn Lão Tử muốn gặp là ai.
Trong bệnh viện Lã Kiện, người thân thiết duy nhất với Ngôn Lão Tử là Giáo sư Trương La Chu bá đạo. Nếu Ngôn Lão Tử xuất hiện thì đương nhiên chỉ là đến gặp Giáo sư Trương.
Là vậy... Không hề khó đoán...
Cạch
"A, Lão Tử, anh tới rồi sao!?"
Ngôn Lão Tử ngồi xuống, đặt nhẹ tập tài liệu lên bàn làm việc, chậm rãi mở lời: "Ừ, trình bày đi Giáo sư Trương!"
Tiểu Chu mỉm cười, bắt đầu mục đích của mình: "Anh hãy xem xét bệnh nhi này!"
(*) ["Theo mô phỏng, hoạt động phẫu thuật em đề xuất rất khó xảy ra. Hai khối u đó ở hai vị trí khác nhau, nếu ưu tiên khối u nào cũng xuất hiện rủi ro. Mạch máu não đứa nhỏ không ổn định, sẽ gây chết não nếu cố chấp làm bất kì cuộc phẫu thuật nào. Chưa kể khối u lớn hơn đang phát triển, gây trở ngại cho việc cấp bách là: loại bỏ khối u nhỏ hơn."]
[Là biết vậy...]
["Chúng ta sẽ xoay sở mạch máu nghẽn trước, đồng thời xử lí sơ bộ đường máu não dẫn qua khối u lớn. Sẽ thật nhanh để xoay sang khối u nhỏ ở vị trí nguy kịch hơn."]
[Nhưng không thể không cố chấp...]
["Em quên mất đây là bệnh nhi sao? Đứa nhỏ sẽ không chịu đựng được. Chưa kể lượng cung cấp máu sẽ không đủ nếu em cố ý muốn có việc một mũi tên trúng ba đích. Mọi đề xuất tôi đã đọc, mọi cách tôi đã suy nghĩ. Và không có cách nào khả quan!"]
[Bởi vì...]
["K-Không đúng, vậy em sẽ xoay sở từ khối u nhỏ, nó không liên quan đến mạch máu não, sẽ không gây chết não. Em sẽ thật nhanh chóng chuyển tới mạch máu não bị nghẽn, rồi sẽ đ-..."]
["Trương La Chu!"]
[Ngôn Lão Tử trừng mắt nhìn Tiểu Chu, một khắc như vậy, cô đã im bặt....]
[Xung quanh chỉ tồn tại sợ hãi....]
[Người đàn ông ấy đưa người, ôm lấy người phụ nữ nghẹn ngào mà cố chấp...]
[Cô ấy đang cắn răng để nước mắt không rơi xuống.]
[Tay anh đưa lên, chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng mà ấm áp như vậy.]
["T-Tại s-sao chứ... c-chẳng lẽ... chẳng lẽ cứu người cũng không được sao... bác sĩ c-cái quái gì chứ... là...là m-muốn cứu người mới ở đây... t-tại sao... tại sao họ không cho em cứu đứa nhỏ đó...t-tại sao.... huhuhu... Lão Tử, e-em...."]
["... Được rồi, cứ khóc đi, bao nhiêu uất ức cứ vậy mà bộc lộ hết thảy.... Có tôi ở đây rồi!"]
[Bác sĩ là phải cứu người... không phải sao...?]
"Đó là cách phẫu thuật em đề xuất, Lão Tử, anh kiểm tra giúp, nếu không có vấn đề gì em sẽ gửi mẫu này sang bên đó!"
Một chút kí ức tệ hại nào đó ùa về nơi Ngôn Lão Tử.
Lão Tử hơi ngẩn người, nhưng rồi cũng hiện nụ cười thật nhẹ nhàng: "Không có vấn đề gì cả, đó là một cách rất tốt, nếu là tôi thì tôi không thể nghĩ ra được!"
"Anh đang ngầm khen ngợi em sao? Hahaha... vậy tốt rồi, hi vọng họ sẽ phản hồi sớm. À chúng ta dùng bữa tối chung nhé, lâu rồi không như vậy, em sẽ thu xếp công việc rồi tan ca luôn."
"Ừ, vậy tôi đợi ở cổng viện!"
"Vâng!"
Lão Tử nhìn nụ cười của Tiểu Chu, anh vô thức, vì nụ cười đó mà nâng tay, chạm nhẹ vào đầu người phụ nữ này.
Như ngày xưa, thời sinh viên, thời thực tập của cả hai người.
"Tôi không biết đã nói lời này bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn phải nói thêm lần nữa. Tiểu Chu, em đã trưởng thành thật rồi!"
Tiểu Chu tròn mắt, sau một hồi suy nghĩ, cô nở nụ cười mỉm.
Là xót xa yếu ớt, cũng pha cả vui vẻ mạnh mẽ nữa.
"Tất nhiên rồi, ai cũng phải trưởng thành mà, không phải sao!?"
*-*-*-*-*.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
(*): Editor: đoạn này ai cũng rõ là kí ức nhưng mà mình note để nhắc lại chi tiết này. Mấy chương trước có đề cập đến một ca phẫu thuật mà khi Tiểu Chu nhớ lại là cô không thể thực hiện đó vì bị ngăn cản (do phẫu thuật cũng chết, không phẫu thuật cũng chết). Chỗ này chính là ca phẫu thuật đó nhé!