Một người đàn ông gốc Trung mang trên người bộ âu phục đắt tiền bước thật nhanh đến sảnh khách sạn. Khi thấy gương mặt Giáo sư Trương, lập tức ông ta nắm chặt lấy bàn tay cô. Tông giọng khàn khàn xúc động cất lên khiến bầu không khí xung quanh cũng phải mang cảm thông tuyệt đối: "C-Cảm ơn Giáo sư, nhờ cô mà con trai tôi mới được cứu! Không phẫu thuật... điều đó... điều đó thật tuyệt vời!"
Tiểu Chu mỉm cười, trấn an người đàn ông to lớn đang cố không khóc thành tiếng: "Đó là trách nhiệm của tôi, thưa chủ tịch Wong!"
Chủ tịch Wong lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay, lau nhanh mồ hôi vẫn còn đọng trên trán do gấp gáp, nói tiếp: "Không! Cô thực sự đã cứu con trai tôi. Nếu cô không xuất hiện có lẽ thằng nhóc... Fabry sao, căn bệnh chỉ 1/117000 người mắc phải.... thật đáng sợ. Tôi không biết tại sao cô có thể phi thường như vậy nhưng thực sự cảm ơn cô. Cảm ơn cô, Giáo sư Trương!"
Cúi người 90 độ. Trong cuộc đời chủ tịch Wong, đây là lần đầu tiên ông ta có hành động như vậy với bất kể ai.
Sự tôn trọng lúc này xem ra quá đỗi sâu sắc. Là vậy nên Tiểu Chu xấu hổ vô cùng vì mục đích cô tới nơi này có chút phúc tạp, lập tức đỡ lấy chủ tịch Wong: "Chủ tịch Wong đừng làm vậy! Thực ra, tôi..."
Dừng một chút, Tiểu Chu liếc nhìn Ngôn Lão Tử. Khi tiếp nhận cái gật đầu động viên của anh, cô mới bình tĩnh mà trở lại đối diện với sự khó hiểu của chủ tịch Wong.
"Chủ tịch Wong, bản thân là một bác sĩ, tôi không được phép đòi hỏi người nhà bệnh nhân bất kể điều gì vì cứu người là trách nhiệm của tôi nhưng..."
Chủ tịch Wong hiểu ra gì đó trước sự lúng túng kia. Ông gật nhẹ, vỗ vai vị giáo sư trẻ tuổi: "Không sao Giáo sư Chu. Cô cần gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô nếu nó nằm trong khả năng!"
"..."
Trịnh Nhất Quân đăm chiêu trước màn hình máy tính. Anh trầm ngâm như vậy khá lâu rồi, đến khi trên mail hiện một nội dung được chuyển đến thì mới thay đổi tư thế.
--- Thông tin về Giáo sư Trương La Chu – Trung Quốc ---
Trung Quốc thực sự đào tạo ra được một bác sĩ giỏi như vậy sao?
Lướt thật nhanh các bài báo, Trịnh Nhất Quân thực ra là không tin nổi.
Những bác sĩ hàng đầu tại quê nhà cũng đều sang nước ngoài du học... vậy mà một người tài năng với biệt danh Đôi tay vàng lại thành danh chỉ với việc học trong nước.
Nếu mẹ có thể được người phụ nữ này...
Tổng giám đốc Trịnh nhấc điện thoại, động tác thực sự gấp gáp.
"Có tôi thưa Tổng giám đốc!"
"Cậu lập tức tìm hiểu giúp tôi xem Giáo sư Trương đã về nước chưa rồi gọi lại cho tôi. Chuẩn bị xe, chúng ta sẽ xuất phát trong 10 phút nữa!"
"Vâng!"
"Có chuyện như vậy sao?", Chủ tịch Wong nhấp môi chén trà. Hai hàng lông mày ông như muốn dính vào nhau sau khi nghe những lời tâm sự của vị Giáo sư kia.
"Vâng! Vì vậy tôi mong muốn sau ngày hôm qua có thể có cơ hội hợp tác với một nhà kinh doanh lớn nào đó. Hiện tại, bệnh viện chúng tôi đang rất bế tắc."
Bầu không khí thực sự trùng xuống.
Hơi thở của Tiểu Chu rất rõ ràng, sự căng thẳng của cô chính là nguyên nhân.
Một nhà tài trợ mới, sâu xa hơn cũng chính là đổi chủ. Nhưng so với cái lối "kinh doanh bóc lột" kia của INP thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Bằng mọi giá phải cứu lấy Lã Kiện!
"Thực ra việc trụ một bệnh viện bị thâu tóm, so với một bác sĩ, thì Giáo sư đã làm rất tốt!", Chủ tịch Wong gật gù, ông nãy giờ là đang phân tích rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nói tiếp: "Giáo sư có thể giỏi trong việc cứu chữa người bệnh nhưng trong kinh doanh, nhìn chung vẫn còn rất nhiều hạn chế. Khi giúp trả nợ cho Lã Kiện, tôi là một phần cổ đông, khi tôi là một phần cổ đông, cổ phần tôi nắm giữ so với INP không gây được áp lực. Có chăng cũng chỉ là cò cưa một thời gian. Tôi là đang nghĩ đến khả năng cố gắng kêu gọi nhiều nhà tài trợ khác giúp Giáo sư vì với INP, tập đoàn của tôi không phải là thứ đáng bận tâm so với họ. Họ rất mạnh. Tập đoàn đó phần nhiều Công ty con thuộc về người nước ngoài nữa, lối đầu tư hết sức phong phú. Thực tế, thực lực của tôi không đủ để giúp giáo sư, còn rất có khả năng, nếu tôi mạo hiểm sẽ bị INP nuốt chửng lúc nào không hay."
Trước những phân tích sơ lược, Tiểu Chu thực sự đầu óc mang mù mịt mây đen.
Cô chưa từng nghĩ đến mức nhờ được sự trợ giúp tài chính khác nhưng vẫn bế tắc như vậy.
Đối phương đang quá để tâm, thậm chí rất cố gắng tìm giải pháp giúp cô.
Nhưng...
Vậy là... thất bại rồi sao?
"Thực ra chuyện rất đơn giản nếu có sự trợ giúp từ phía chúng tôi!"
Trịnh Nhất Quân bước vào phòng, bên cạnh anh ta là Ngôn Lão Tử đang có chút lúng túng.
"Tiểu Chu, vị này..."
"Trịnh Nhất Quân, anh trai của Tiểu Khởi!?", Tiểu Chu kinh ngạc lên tiếng.
Cô lập tức đứng dậy, không thôi được nét kinh ngạc trên gương mặt.
"Tổng Giám đốc Trịnh sao?", Chủ tịch Wong cũng vội vã đứng lên.
"Chào chủ tịch Wong, lâu rồi không gặp ngài!"
Đáp cái bắt tay của người đàn ông già cả trong phòng, Trịnh Nhất Quân mỉm cười, đưa ánh mắt về phía vị Giáo sư kia: "Tôi mong muốn có một thỏa thuận từ phía bác sĩ. Thực ra khi đến đây, tôi mang tư thế của kẻ "ăn mày", sẵn sàng quỳ gối trước bác sĩ nhưng sau khi nghe hiểu một số vấn đề, tôi có thể giữ lại dáng vẻ kiêu ngạo của một Tổng giám đốc Tập đoàn lớn rồi. Tôi rất lo sợ bác sĩ sẽ từ chối vì sự rủi ro nhưng xem ra, có lý do bắt buộc bác sĩ phải thành công trong cuộc phẫu thuật tôi sắp đề nghị!"
Trịnh Nhất Quân đưa bàn tay về phía Tiểu Chu, vẫn tông giọng đều đều đó: "Tôi không thể chỉ vì cô là người quen của Lệ Lệ và là bạn của Tiểu Khởi mà giúp đỡ. Việc này là vấn đề kinh doanh, nó mạo hiểm đến tập đoàn nhà tôi, mà lại không có lợi nên tôi không thể giúp đỡ vô điều kiện. Vì vậy, một cuộc thỏa thuận thì sao? Cô sẽ làm tốt công việc của mình, nếu thành công, sau đó, tôi cũng sẽ lo phần còn lại bên bệnh viện cô. Cô thấy ổn chứ, Giáo sư Trương!?"
Tiểu Chu thực sự ghét cái vẻ kiêu ngạo của người đàn ông đối diện.
Nhưng...
Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, cô sẽ không ngần ngại nắm lấy bàn tay đó.