Động tĩnh bên này đã khiến cả phủ náo loạn, trên dưới đều kéo đến xem.
Tiêu Vân Châu cười khẩy một tiếng, rõ ràng đã nhận ra đây là kế hoạch cố ý của ta.
Nhưng ai là kẻ sắp đặt, giờ không còn quan trọng nữa.
Nàng đã chịu kích động quá lớn, gần như phát cuồng trong niềm phấn khích cay nghiệt:
"Cha, mẹ, hai người biết con vừa thấy gì không?"
"Hai tên nam nhân đang làm chuyện đó, haha, thật buồn cười!"
"Bùi Tẩy Nghiễn là tên đoạn tụ, hai người có biết không? Hả? Hai người có biết không? Hắn cưới con chỉ để có người sinh con cho hắn! Hắn lừa con uống đủ loại thuốc mỗi ngày..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, đột nhiên cả người bủn rủn, tà váy chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi.
Tiêu phu nhân suýt nữa ngất đi.
Ta lập tức sai người khiêng nàng vào phòng, vội vã gọi lang trung.
Bùi Tẩy Nghiễn c.h.ế.t trân nhìn vũng m.á.u trên đất, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.
Thì ra, người hắn cưới không phải là Tiết Ngư, mà chính là Tiêu Vân Châu, người vốn dĩ sẽ thành đại tẩu của hắn.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Nghĩ đến đứa con nàng đang mang, hắn chợt bàng hoàng vì lúc tức giận vừa rồi đã hoàn toàn quên mất điều đó.
Còn chuyện hắn thích nam nhân... giờ đã chẳng thể giấu diếm được nữa rồi.
Bùi phủ đêm nay, định trước là một đêm không ngủ.
Đến sáng, chuyện xấu ở Tây viện đã lan truyền khắp kinh thành.
Đứa trẻ của Tiêu Vân Châu đã không còn.
Người nhà họ Tiêu kéo nhau đến Tây viện làm loạn, đòi mạng A Chương để bồi thường cho đứa bé đã chết.
Nghe tin này ta chỉ cảm thấy thật nực cười, kẻ đầu sỏ rõ ràng là cha đứa bé.
Bùi Tẩy Nghiễn đối đầu với Tiêu gia, thề c.h.ế.t cũng phải bảo vệ người trong lòng.
Thế nhưng, A Chương lại treo cổ tự vẫn trong phòng
Chỉ đến khi đó, Tiêu gia mới chịu buông tha.
Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Vân Châu đang tuyệt vọng, bà vỗ nhẹ lên tay nàng, an ủi:
"Con gái đáng thương của mẹ, lúc trước nếu con lấy vị Chỉ Huy Sứ thì đã tốt biết bao, vậy mà lại để tiện nghi cho Tiết Ngư rồi."
"Nhưng giờ chuyện đã đến nước này thì có thể làm gì được? Dẫu sao thì tên nô bộc kia cũng c.h.ế.t rồi. Thời gian lâu dài, nam nhân sẽ hồi tâm chuyển ý, sau này con vẫn có thể sinh con."
"Mẹ, đừng nói những lời vô ích này nữa. Hãy coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như con."
Từ lúc bị cha mẹ ép gả cho đến nay bị nhốt trong tòa đại viện này, cuộc sống của Tiêu Vân Châu như thể nhìn thấu được đến tận cuối đời, chẳng còn chút hy vọng nào.
Khi ta gặp lại nàng, nàng nằm ốm yếu trên giường, khí sắc vẫn đầy hằn học:
"Tiết Ngư, bộ mặt này của ngươi so với trước đây càng làm người ta ghét hơn."
“Người phải gả cho Bùi Tẩy Nghiễn lẽ ra là ngươi. Ta tự cho mình thông minh, lao đầu vào đó, trở thành kẻ chịu tội thay cho ngươi."