Nói xong, hắn sợ ta lại nói thêm điều gì, giọng nói trở nên nặng nề, cảnh cáo: "Nàng cũng không có tư cách nhắc đến!"
Nghe vậy, hai mắt ta tối sầm lại. Nhưng khi ngẩng mặt lên, ta lại tỏ ra bộ dạng vô lại như ban ngày.
Ta đập mạnh thìa vào bát, sau đó nhổ nước bọt vào hắn: "Nói với ai thế hả!" Rồi ta cầm chiếc ô đỏ bên bàn lên, bỏ đi.
Phía sau vang lên tiếng hét giận dữ của Trần Bình.
"Thường Niệm, bây giờ nàng là nô tỳ của bổn vương, không có sự cho phép của bổn vương nàng định đi đâu? !"
Ta quay đầu lại, giọng điệu châm biếm bắt chước hắn.
"Còn nô tỳ của bổn vương nữa, ghê gớm thật đấy."
"Vậy thưa Ung Vương điện hạ tôn quý." Ta gác ô đỏ lên vai, chìa tay về phía hắn: "Bây giờ ta muốn đến rạp hát nghe hát, ngài có muốn đi cùng không?"
Trần Bình hài lòng gật đầu, giả vờ khinh khỉnh.
"Đã như vậy, bổn vương cũng không phải người vô tình. Vậy thì miễn cưỡng. . . Ơ! Không được! Nô tỳ to gan! Nàng đợi ta với!"
Trần Bình thấy ta bỏ đi, vội vàng đứng dậy.
Hắn vừa đi vừa chắp tay sau lưng, bước chân lảo đảo, tạo thành một tư thế cực kỳ kỳ quặc mà đuổi theo.
Trong rạp hát, ta gọi hết tất cả các vở có thể gọi.
Mãi đến chiều tối ngày thứ ba, khi rạp hát đã hạ màn, ta mới luyến tiếc bước ra.
"Về nhà thêm lần nữa, là đủ rồi. . ." Ta lẩm bẩm, nụ cười cô đơn.
Trần Bình đi cùng ta. Lúc này hắn đang ôm đầu, bước chân xiêu vẹo, kêu ca đau đầu.
Ta buồn cười nhìn hắn: "Ung Vương điện hạ thật yếu ớt, mới có ba năm mà ngài đã. . ." Nói rồi, ánh mắt ta hạ xuống, giọng mỉa mai: "Không chịu nổi rồi?"
"Cũng phải!" Ta gật đầu ra vẻ đương nhiên: "Công chúa trẻ đẹp, ngài khó lòng kìm chế, ta đều hiểu cả."
"Nàng hiểu cái rắm!"
Trần Bình trừng mắt nhìn ta, bước nhanh về phía cỗ xe.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? ! Một nô tỳ mà cũng bắt bổn vương phải đợi sao? !"
Trần Bình đứng bên cỗ xe, mặt lạnh tanh, chìa tay về phía ta.
Ta sững sờ.
Kiếp này, Trần Bình đã vô số lần chìa tay về phía ta.
Nhưng chính cảnh tượng bình thường như vậy, lại khiến ta rưng rưng.
Thấy ta rơi lệ, vẻ mặt Trần Bình rõ ràng trở nên hoảng hốt.
Hắn không còn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vội vàng tiến lên hỏi: "Sao vậy?"
"Có phải lời ta nói nặng quá không? Niệm Niệm, ta không cố ý đâu."
Ta lắc đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau với hắn.
Ta không dám nói cho hắn biết.
Ta sợ, đây là lần cuối cùng ta được nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
5
"Trần Bình."
Trên xe ngựa, nhìn Trần Bình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ta khẽ gọi.
Ánh trăng tràn ngập xe, càng làm gương mặt ta trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này, ta không còn đối đầu với hắn nữa, chỉ thì thầm như người yêu: "Có thể đưa ta về thành An Dương nhìn một chút được không?"
"Dù cho. . ." Ta ngập ngừng, cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Cố nén nỗi ấm ức, ta miễn cưỡng nói: "Dù cho lúc trước là lỗi của ta, nhưng giờ ta đã biết sai rồi."
"Trong lòng ta áy náy, muốn về tế bái mọi người."
"Được không?"
Nói đến cuối, giọng ta gần như van xin.
"Không được!" Trần Bình dứt khoát từ chối.
"Chẳng ai muốn gặp nàng đâu, Thường Niệm."
Trong xe tối mờ, dù biết hắn đang giả vờ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Trần Bình vẫn như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim ta.
Mi mắt ta run rẩy dữ dội, nước mắt lăn tròn trong khóe.
"Trần Bình. . ." Ta muốn nói, đừng giả vờ nữa.
Hãy cùng nhau tận hưởng những ngày cuối cùng đi.
Nhưng ta chưa kịp mở miệng, mũi tên xuyên qua xe như bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng ta.
"Niệm Niệm!" Trần Bình phản ứng nhanh nhất, hắn lao đến che chở ta dưới thân. Nhưng khi càng nhiều mũi tên b.ắ.n vào xe, Trần Bình buộc phải kéo ta xuống xe để tránh.
"Chuyện gì đang xảy ra thế hả? !"
Trần Bình một tay ôm ta vào lòng, một tay vung kiếm c.h.é.m đứt mũi tên.
Tên thị vệ đứng trước mặt Trần Bình vừa định trả lời thì đã bị mũi tên xuyên thủng ngực.
Chúng ta nhanh chóng bị dồn đến bờ vực.
Phía trước, những kẻ áo đen cầm cung dài bước từng bước ép sát.
Còn phía sau là dòng nước xiết.