Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc

Chương 18: Tiệc Mừng (1)



Lại Như Hương nhẹ nhàng đặt vào bát ông một lát thịt thơm lừng:

"Bây giờ con nó đã về nhà rồi, có chúng ta che chở sẽ không phải chịu thiệt thòi nữa."

Ông muộn phiền thở ra, nghĩ ngợi rồi nói:

"Phu nhân, ta định vài ngày nữa sẽ tổ chức tiệc mừng mời các trưởng bối và những người thân thiết đến. Để thông báo với họ Tô Thống đã bình an trở về."

Lại Như Hương bất ngờ:

"Trước giờ phu quân không thích khoa trương, mọi sự đều sắp xếp đơn giản. Sao hôm nay...?"

"Mấy năm qua mọi người đều cho rằng Thống nhi đã không còn trên đời nữa. Nay nó trở về là tin vui, chúng ta cũng nên có trách nhiệm thưa gửi lại với các trưởng bối. Phần là vì để nó được đường đường chính chính trở về. Phần là vì cho các bằng hữu đều biết đây là con trai của chúng ta."

Ông nghiêm túc giãi bày:

"Sau này nếu nó thích cuộc sống tự do tự tại như Tô Kỳ, không hề chi. Nhưng nếu có chí hướng muốn cống hiến cho quốc gia, cho thánh thượng, vậy con đường mà nó đi cũng dễ dàng gặp được quý nhân giúp đỡ."

Nghe xong những lời này, sắc mặt trắng mịn của Lại Như Hương thoáng chốc tối sầm. Biết rằng tâm tư ông luôn dành cho Tô Thống không ít, nhưng tới mức suy tính thấu đáo đủ bề như thế khác nào xem nhẹ thể diện của bà ta.

Thấy Lại Như Hương im lặng, Tô Thiệu cẩn trọng nói:

"Thằng bé dẫu sao cũng là trưởng tử của chúng ta, bao năm qua phải chịu thiệt thòi khổ sở những người làm cha mẹ như chúng ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Đây chỉ là chút bù đắp nhỏ nhặt."

Hay cho hai chữ "chúng ta" của vị phu quân bà nhung nhớ ngày đêm, một câu thốt ra liền khiến Lại Như Hương bị thân phận "đích mẫu" trói chặt. Ngoài mặt thông cảm và tha thứ, đến nay mới biết thực chất ông vẫn luôn để bụng chuyện Tô Thống gặp nạn năm xưa.

Nhìn sang Tô Kỳ liên tục gấp thức ăn cho vào bát của Nhan Thi, miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa lúng búng bảo nàng "cô mau ăn đi". Chẳng hề quan tâm tới những gì Tô Thiệu nói. Lại Như Hương lửa giận bừng bừng, cũng đành giả vờ như bản thân không phản đối. Bà ấy miễn cưỡng mỉm cười, tỏ ý thuận theo Tô Thiệu.

"Con trai bất hiếu, đã khiến phụ thân khổ tâm lo nghĩ." Tô Thống cảm động không thôi.

Ông cười an ủi:

"Cả đời ta vì sự hưng thịnh của Tịch Quốc mà đổ máu trên chiến trường, hiểu được nguy hiểm và khổ cực. Ta không mong các con quyền cao chức trọng hay trở thành bậc vĩ nhân gì cả. Nếu có thể góp sức cho nước nhà là chuyện đáng tự hào."

Tô Thống thỉnh cầu:

"Phụ thân, con có một chuyện muốn hỏi xin người."

"Là việc gì con cứ nói."

Tô Thống thái độ nghiêm túc:

"Kể từ khi gặp nạn ở vực Vô Vọng, con không có cơ hội được học tập. Cho nên lần này muốn xin người mời một vị sư phụ về giúp con rèn luyện."

Y vừa nói dứt câu, người ngồi ở đối diện liền buông bát đũa, giơ tay hô:

"Để ta."

Tô Thiệu nhìn Tô Kỳ, hết ngạc nhiên rồi lại lo lắng:

"Con muốn dạy học cho đại ca sao? Có được không đó."

Thức ăn còn căng đầy trong khoang miệng, hắn mạnh mẽ nuốt hết một lần, rồi tự tin vỗ ngực:

"Đương nhiên là được rồi. Sư phụ của con là ai cơ chứ? Là Vô Ảnh Kiếm Tiên lừng lẫy một thời trên giang hồ, đệ tử của người văn thao võ lược chẳng có thứ gì là không biết."



Với đứa trẻ nghịch ngợm này ông chỉ có thể nghe xong thì bật cười. Thiếu niên nhỏ tuổi vô tư, thường thích nói lời đao to búa lớn để thể hiện bản lĩnh. Muốn trách cũng không trách được.

Ngẫm nghĩ giây lát Tô Thiệu mới bảo:

"Con có chí tiến thủ như thế phụ thân lấy làm an ủi trong lòng. Trước mắt hãy cứ để đệ đệ ôn lại những kiến thức cũ còn dang dở cho con. Phụ thân sẽ mời một sư phụ giỏi về giúp con rèn luyện."

Tô Thiệu đã mở lời, y cũng không tiện từ chối, đành chấp nhận:

"Vâng thưa phụ thân."

Tô Thống vốn muốn cảm ơn Tô Kỳ một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu xí trên mặt hắn thì lập tức nuốt câu định nói xuống dạ dày. Lúc nhỏ hắn luôn tìm cách bắt nạt y, thường là những trò oái oăm, ỷ mạnh hiếp yếu. Cho nên Tô Thống cảm thấy chuyện hắn chủ động giúp y học hành không hề đơn giản.

"Như Hương."

Tô Thiệu gọi bà:

"Phiền nàng thay ta lo liệu bữa tiệc mừng, gửi thư đến các trưởng bối và một vài bạn bè thân thiết."

"Chàng yên tâm, thiếp sẽ sắp xếp ổn thỏa." Bà miễn cưỡng che giấu sự khó chịu cực điểm. Kinh ngạc hơn là vì sao Tô Kỳ lại thay đổi thái độ với y nhiều như thế. Không những cư xử hòa thuận mà còn chủ động giúp đỡ người hắn từng khinh thường nhất.

Tô Thiệu bảo:

"Đừng nói những chuyện này nữa, mọi người ăn cơm đi."

Vài ngày sau, Lại Như Hương ngồi trong đình hóng mát tỉ mỉ viết từng bức thư mời. Năm nay đích mẫu Tô gia đã vào độ trung niên, nhưng nhan sắc vẫn giữ được nét trẻ trung mềm mại. Trên bàn đá đặt một bình hoa đào e ấp nở, mùi hương ngọt dịu thoang thoảng. Bên cạnh là tách trà còn nghi ngút khói.

Nhu Nương dẫn theo vài nô tài ở phía sau, nhịp chân khẩn trương tiến vào đình:

"Phu nhân, đây là những thứ người căn dặn mang đến viện phía tây. Nô tỳ đem qua đây cho người kiểm tra lại."

Bà thuận mắt ngó sang, từ vải vóc, đai lưng, ngọc bội, đồ dùng khác đều được chọn những thứ tốt nhất, đắt đỏ nhất kinh thành. Lại Như Hương xem xong thì nhẹ nhàng bảo:

"Mang qua đó đi."

Nhu Nương khom lưng:

"Vâng phu nhân."

Rồi xua tay lệnh các nô tài làm theo lời đã căn dặn.

Đợi đám người kia đi khuất, Nhu ma ma mới buộc miệng hỏi:

"Bình thường người giản dị tiết kiệm. Son phấn, trâm cài đắn đo mãi cũng chẳng dám mua mới. Phu nhân hành thiện, dùng tiền tích góp được để cứu giúp bá tánh nghèo khổ thì cũng thôi đi. Sao hôm nay còn hào phóng cho viện phía tây như thế."

Lại Như Hương gấp tờ giấy vừa viết xong bỏ vào bao thư, động tác thong thả, cẩn thận:

"Ngươi theo ta lâu vậy rồi vẫn không học được cái nhìn sâu sắc hơn ư?"

Nhu Nương ù cạc:

"Ý của phu nhân..."

"Ta là người thế nào ai ai sống trong kinh thành cũng rõ." Bà thâm thúy ngước nhìn về hướng viện phía tây, giọng ám chỉ: "Nhưng con sáo nhỏ kia là người thế nào trong mắt bọn họ thì vẫn chưa biết được."



Nhu Nương vừa mài mực vừa nghiền ngẫm lời bà, suy nghĩ có chút mơ hồ chưa tỏ. Lại Như Hương không vội, uống xong một ngụm trà thấm giọng mới nói tiếp:

"Vào buổi tiệc mừng sắp tới, các bằng hữu, thân quyến đều sẽ có mặt đông đủ."

"Ý người là cho họ thấy đại thiếu gia được chăm lo chu đáo?" Nhu ma ma hỏi.

"Đặc biệt là trưởng bối của Tô gia, ta càng muốn để bọn họ nhìn thấy." Lại Như Hương gian giảo đáp.

"Đến lúc đó các trưởng bối sẽ nghĩ đích mẫu nhân hậu biết bao, yêu thương lo lắng cho trưởng tử hơn cả con đẻ." Nhu ma ma đoán trúng tâm tư của bà ta.

"Mặc khác, tình hình kinh thành đang lúc hỗn loạn, hoàng thượng bệnh nặng, thù trong giặc ngoài đe dọa sự yên bình vốn có trước kia. Nhiếp chính vương chủ trương tiết kiệm, dồn nguồn lực cho việc cứu trợ bá tánh những vùng chịu dịch bệnh và chiến tranh. Phần nữa là tiếp tế lương thực, binh mã cho các chiến sĩ đang trấn giữ ở các vùng biên giới."

Nhu Nương giật mình hiểu ra:

"Nếu hôm đó khách mời nhìn thấy ăn mặc, đồ dùng thường ngày trong viện Quang Minh không những đầy đủ mà còn xa hoa hơn cả các viện còn lại, vậy ấn tượng về đại thiếu gia trong mắt bọn họ sẽ thành ra cái gì? Bất quá, phu nhân chỉ mang tiếng vì áy náy sự việc năm xưa đã không bảo vệ được trưởng tử, nên mới hết lòng nuông chiều, mong bù đắp cho đại thiếu gia."

Trước lời phân tích rõ ràng của vị ma ma tâm phúc, đích mẫu chỉ im lặng, mỉm cười đầy mưu mô. Trông thấy Lại Như Hương hoàn thành nét bút cuối cùng trên giấy. Nhìn tên người được mời, Nhu ma ma to gan nhắc nhở:

"Phu nhân, trong tình cảnh hỗn loạn hiện giờ người này muốn kết thân với phủ tướng quân chúng ta, e là không có ý đồ tốt."

Lại Như Hương thổi nhẹ lên vết mực vẫn chưa kịp khô ráo, điềm tĩnh bảo:

"Chỉ cần giúp được cho phụ thân ta và tương lai rộng mở của Thư nhi, ta sẽ bất chấp tất cả."

Nhu ma ma thấp thỏm đề phòng xung quanh rồi thì thầm:

"Nô tỳ vẫn cảm thấy lo lắng cho người."

Lại Như Hương đưa tay hứng chiếc lá nhỏ bị gió thổi bay tới, đôi mi cong dài hiện lên một làn sương mỏng ảm đạm:

"Chàng ấy không quan tâm tiền đồ cho chúng, ta làm mẫu thân sao có thể bỏ mặc máu mủ của mình."

Sắc trời vừa mới nắng chói chang, một trận gió lớn đã kéo theo mây đen vần vũ. Người đứng dưới mái đình lòng cũng nặng trĩu không vơi. Đích mẫu Tô gia trầm mặc hồi lâu, nghĩ tới viện phía tây bà ta lại hỏi:

"Người mà ta sắp xếp hầu hạ bên đó có bẩm báo gì không?"

"Hồi phu nhân, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điểm gì bất thường. Chỉ là..." Nhu Nương ngập ngừng.

"Sao thế?"

"Dường như đại thiếu gia ngốc nghếch của tám năm trước đã trở nên minh mẫn hơn rất nhiều." Nhu Nương lo ngại đáp.

Lại Như Hương chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ nhếch môi cười:

"Vậy thì đã sao? Năm đó mẹ ruột nó không thể bước vào cửa của Tô gia, nó cũng đừng hòng được sống ở đây yên ổn."

"Nhu ma ma."

Bà ta lệnh:

"Lập tức sai người ra ngoại thành, điều tra gia đình đã cứu nó thoát nạn năm xưa. Quan trọng nữa là phải điều tra cho cặn kẽ lai lịch của Nhan Thi."

"Phu nhân, người nghi ngờ cô ta ư?"

"Ta linh cảm nữ nhân này có chút mờ ám. Lời cô ta nói quá mơ hồ." Lại Như Hương nghi hoặc đáp.