Đổi Hồn Tráo Phận

Chương 45: Kẻ đi săn hoá con mồi



Từ lúc Vân Hạ bị mời về cục cảnh sát lấy lời khai, đó cũng là lúc cuộc chơi đi vào hồi kết.

Trong khi Nam Bách Thần đang chạy đôn chạy đáo lo giải quyết vấn đề, thì Nam Sơn Nhật lại hết sức hả hê vì tưởng rằng đã khiến hai người họ khốn đốn.

Lúc này, hắn ta vẫn đang ung dung thưởng rượu trong phòng khách, thì Nam lão gia xuống tới với nét mặt đằng đằng hàn khí.

Vừa nhìn thấy mặt hắn, ông lập tức ném xuống một sấp văn kiện, rồi bắt đầu quát:

“Mày làm ăn cái kiểu gì thế hả? Doanh thu không tăng, nhân viên thì thay nhau xin nghĩ vì chế độ phúc lợi bị cắt giảm, mày nhắm cái công ty của mày còn trụ được bao lâu mà nhởn nhơ ngồi đây uống rượu?”

“Chứ con bị thằng con trai lớn của ba đánh ra nông nổi này, rồi làm ăn gì được nữa? Tới giờ vẫn còn đau, còn nhức đây này.”

“Mày còn dám to tiếng cãi lại hả? Nếu không phải năm lần bảy lượt sàm sỡ chị dâu mày, thì có bị đánh ra nông nổi này không? Mày xem năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi mà mãi vẫn ký nên thân? Làm sao tao dám để Nam thị lại cho mày kế thừa hả?”

“Ba không để cho tôi, thì lúc ba chết có đem theo được không? Nam Bách Thần giờ là người ngoài rồi, ba nên nhớ ba chỉ còn mỗi mẹ con tôi ở bên cạnh.”

Nam Sơn Nhật khinh khỉnh đáp trả từng câu một, cứ như tạt thẳng từng gáo nước lạnh vào mặt Nam Thiệu Dương, khiến ông ta sốc tới mức sững người.

“Con nó còn đau đầu, anh làm gì mà la mắng um sùm vậy?”

Hết Nam Sơn Nhật, tới lượt Hồ Điệp Loan ra tới và cũng góp lời “vàng ngọc” làm ông tức điên hơn.

“Bà giỏi lắm, đến mà dạy lại cái thằng phá gia chi tử này cho tôi. Bà xem nó đã làm được trò trống gì đây, cái công ty của nó đấy, sắp phá sản rồi.”

“Cái công ty cỏn con đó hỏng rồi thì thôi, trước sau gì nó chẳng về Nam thị lãnh đạo mà anh lo. Coi như bỏ nhỏ làm lớn đi.”

“Bỏ nhỏ làm lớn? Huh, tôi đúng là điên rồ khi đặt lòng tin vào mẹ con các người mà. Cái thứ vô tích sự như nó mà có tư cách gánh vác sự nghiệp của tôi sao? Đừng có mơ.”

Nam Thiệu Dương dứt khoát tuyên bố, vừa nói xong câu cũng đúng lúc Quản gia chạy vào thông báo:

“Lão gia, có cảnh sát tới tìm Nhị thiếu gia. Họ sắp vào tới rồi.”

Lời của Quản gia vừa dứt, cũng là lúc các viên cảnh sát mạnh mẽ tiến vào. Trên tay cảnh sát trưởng còn cầm theo lệnh tạm giam từ cấp trên đưa xuống.

“Chúng tôi thuộc đội cảnh sát thành phố phụ trách tới đây thực hiện lệnh tạm giam ông Nam Sơn Nhật và bà Từ Giao Giao vì nghi ngờ họ có liên quan tới vụ tai nạn của bà La Vân Hà trước đó. Lệnh tạm giam thứ hai đối với ông Nam Sơn Nhật là vì chúng tôi thu nhận được bằng chứng ông ta sử dụng trái phép các chất kích thích. Ở đây ai là Nam Sơn Nhật và Từ Giao Giao, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát lấy lời khai.”

…----------------…

Trước bàn thẩm vấn, Nam Sơn Nhật vẫn đang trưng ra khuôn mặt kiêu ngạo, khi được hỏi:

“Cậu giải thích thế nào về đoạn video này, những hình ảnh và cả đoạn ghi âm này nữa?”

Những thứ được bày ra trước mắt Nam Sơn Nhật lần lượt là clip lúc hắn sàm sỡ Vân Hạ trong nhà hàng, đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa hắn và Từ Giao Giao sau khi biết tin tai nạn giao thông của La Vân Hà là do Từ Giao Giao làm, còn phần hình ảnh tất cả đều là ảnh lúc hắn sử dụng chất kích thích trong bar.

Và tới tận thời khắc này, sắc mặt hắn ta mới thật sự đổi thành nét lo sợ.

“Có người vu khống tôi. Chính La Vân Hà và Nam Bách Thần đã làm ra chuyện này, lẽ ra các người nên bắt họ tới đây thẩm vấn cho rõ ràng mới phải chứ?”

“Chúng tôi đã nhận lệnh tạm giam đối với bà La Vân Hà theo đơn tố cáo, nhưng qua lời khai và các bằng chứng, nhân chứng bên nghi phạm đưa ra, thì chúng tôi xác định vụ án mất con của cậu lại thuộc liên quan tới cậu và bà Từ Giao Giao, nên hiện tại đã trả lại tự do và trong sạch cho cô ấy. Ngược lại là cậu, cậu giải thích thế nào về những vật chứng đang gây bất lợi cho mình?”

Giờ thì mọi chuyện đã vỡ lẽ, Nam Sơn Nhật nhận ra bản thân trở thành con mồi chứ chẳng phải kẻ đi săn. Vốn định hại người, cuối cùng lại biến thành kẻ bị úp sọt. Tưởng mình cao tay, không ngờ đối thủ còn cao tay hơn.

Hoá ra hại người hại mình, giờ mới biết sợ thì muộn rồi.

“Tôi muốn tìm Luật sư, tôi cần gặp bà Hồ Điệp Loan- mẹ tôi.”