“Tin mới nhất sáng nay, nam tài xế taxi công nghệ đã bị một đối tượng lạ mặt cướp xe ngay trên tuyến đường S, gần bệnh viện Nhân Ái. Sau khi cướp được xe, đối tượng đã ngắt hết toàn bộ thiết bị định vị và bộ định tuyến, hiện tại các đội ngũ cảnh sát thành phố vẫn đang dốc sức truy tìm, người dân nên đặc biệt cảnh giác.”
Nam Bách Thần vừa từ trên lầu đi xuống và tình cờ nghe được bản tin phát ra từ điện thoại của Quản gia. Nghe xong, anh vốn không để trong lòng làm gì, nhưng khi chợt nhớ tới Vân Hạ vẫn đang ở bệnh viện Nhân Ái, thì nét mặt liền trở nên căng thẳng, lập tức lấy điện thoại gọi cho cô.
Cùng lúc này, Vân Hạ vừa bước ra khỏi khu vực khám bệnh, thì nhận được cuộc gọi.
“Sao thế, mới xa có tí đã nhớ em rồi à?”
[Em về chưa? Anh tới đón nha!]
“Không cần đâu, em có gọi xe rồi. Lát nữa tới công ty em gọi lại cho nha, điện thoại em hết pin sắp sập nguồn rồi. À, tối nay nhớ về sớm nha, em chờ anh đó. Bye anh yêu!”
Cứ như có điều gì đó xui khiến, nên đến cơ hội nhắc nhở cô, Nam Bách Thần cũng không kịp nói. Biết cô gọi xe bên ngoài, thì anh càng lo lắng hơn, vừa nhanh bước đi lấy xe, vừa gọi lại cho Vân Hạ, nhưng không liên lạc được làm anh càng nóng ruột hơn.
Trong khi đó, Vân Hạ đã thấy chiếc taxi công nghệ đang đỗ trước cổng bệnh viện, nên không chút ngại ngần liền đặt chân bước vào đó.
Mọi chuyện sẽ không có gì để nói, nếu tài xế không nhanh chóng khoá cửa khi cô vừa ngồi vào ghế và người đó cũng không hỏi cô đi đến đâu, vừa khởi động xe đã lập tức đạp ga phóng đi.
Bấy giờ, Vân Hạ mới nhận ra có điểm bất thường và càng hoang mang hơn khi thấy người cầm lái lại là phụ nữ.
“Bác tài, tôi còn chưa nói đi tới đâu mà? Cô gấp gáp vậy làm gì?”
“…” Đối phương im lặng, càng làm cô bất an.
Vân Hạ lúc này đã cau mày:
“Rẽ vào đường B42, đưa tôi tới tập đoàn La thị.”
“…” Nữ tài xế đó vẫn tiếp tục không trả lời, điều này khiến Vân Hạ thật sự phát cáu, đỉnh điểm là khi chiếc xe đã không rẽ vào đường B42.
“Này, tôi nói sao cô không phản ứng gì hết vậy? Cô muốn đưa tôi đi đâu hả?”
“Đi đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy mày.”
Cuối cùng cô ta cũng chịu lên tiếng, nhưng chất giọng đầy quen thuộc này lại khiến Vân Hạ bất giác lo lắng.
“Từ Giao Giao, là cô sao?”
“Lẽ ra mày không nên ngạc nhiên khi gặp lại tao đâu Vân Hà. Bởi vì, một khi tao còn tồn tại thì nhất định sẽ tìm mày trả thù thôi.”
Câu nói đi cùng tốc độ kinh hoàng của chiếc xe, khiến Vân Hạ thật sự hoảng loạn. Khi cô lấy điện thoại ra định gọi cầu cứu, mới phát hiện máy đã sớm sập nguồn vì hết pin.
”Từ Giao Giao, dừng lại đi. Đừng lún sâu vào vũng lầy tội ác nữa. Chỉ cần cô ra đầu thú, nhất định sẽ được pháp luật khoan hồng.”
“Khoan hồng? Huh, tao thà chết cùng mày còn hơn là vào đó chịu dày vò khổ sở. Coi nào, đi như này thì lâu lắm mới tới điểm dừng, phải nhanh lên, nhanh hơn nữa.”
Vừa nói, Từ Giao Giao vừa đạp ga lao như bay về phía trước, trực tiếp dọa sợ Vân Hạ. Cô hãi hùng vô thức đặt tay áp lên bụng, tâm can không ngừng lo lắng cho biến cố lần này. Bởi vì… cô đang mang trong mình một sinh mệnh.
…----------------…
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, đưa màn đêm nhấn chìm vạn vật. Nam Bách Thần lúc bấy giờ dường như sắp phát điên khi không thể liên lạc với Vân Hạ. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người bình thường trong xã hội này nên không thể có đủ nhân lực để phân chia tìm người, thứ anh có thể làm là tất bật chạy đi tìm người và chờ tin từ những người bạn, lẫn cảnh sát.
Anh chạy khắp nơi, khắp mọi ngõ đường và mỗi lúc càng rơi vào hoảng loạn, cùng lo sợ không thể tả thành lời.
Điện thoại không thể định vị vị trí, người không tung tích, Nam Bách Thần anh sắp không kiểm soát được cảm xúc sợ sệt nữa rồi…
“Hạ Hạ, hãy nhắn rằng em vẫn bình an đi. Đừng khiến anh lo sợ thế này nữa…”
Nếu có thể nhắn, Vân Hạ nhất định sẽ không để anh phải lo lắng như hiện tại. Cô của bây giờ còn không biết chiếc điện thoại của mình đã bị Từ Giao Giao ném đi đâu, không biết bản thân đang bị giam cầm ở nơi tối tăm nào, thì làm sao biết cách liên lạc?
Cô chỉ biết bản thân bị đưa lên một ngọn đồi vắng không bóng người, từ khi chiếc xe ấy dừng lại thì thứ tiếp cận bên eo luôn là lưỡi dao sắc bén, nên cô nào dám chống cự. Ở đây, vườn không nhà trống không một bóng người, nhà hoang điêu tàn, gió lùa lạnh lẽo, nhưng càng lạnh hơn khi một xô nước lạnh ngắt vừa tạt thẳng vào người Vân Hạ, khiến cô không ngừng run rẩy.
Cái cảm giác đói khát, cùng cơn lạnh quấn lấy cơ thể khi đang mang thai, làm cô nhanh chóng sức cùng lực kiệt.
“Tỉnh táo lên để còn nói chuyện với tao chứ, Đại tiểu thư.”