Trước lời thách thức của Từ Giao Giao, Nam Bách Thần đã thật sự lao vào ngọn lửa ấy cùng sự kinh ngạc của người phụ nữ ác độc đó. Cô ta đâu ngờ rằng, người đàn ông ấy sẽ bất chấp lao vào nguy hiểm chỉ vì một câu nói.
Bên trong lửa cháy dữ dội, sáng rực cả vùng trời tối tăm, cây gỗ, sà ngang của căn nhà thay nhau đổ sập, vậy mà anh chẳng chút chần chừ cứ lao vào tìm người.
“Hạ Hạ… khụ khụ… Hạ ơi, trả lời anh đi em.”
Tiếng gọi chất chứa đầy hy vọng cùng tiếng ho sặc sụa vì khói là vô cùng khó chịu, và dù hai mắt có cay xè đi chăng nữa, thì anh vẫn không dừng lại việc tìm kiếm. Thế mà tìm mãi, tìm khắp mọi ngóc ngách vẫn không nhìn thấy Vân Hạ đâu.
Vậy rốt cuộc cô ấy đã đi đâu, có phải chạy thoát rồi không? Nhưng còn anh, liệu kẹt vào đám cháy này rồi, có thoát thân được không?
Thật ra, Vân Hạ đã kịp thời chạy thoát ngay khi Từ Giao Giao vừa châm lửa. Cô đang chạy bán sống bán chết xuống đồi, lần mò trong đêm tối tìm đường ra lộ lớn.
Chính lúc này, trên bầu trời mờ mịt bất chợt trút xuống cơn mưa, mưa nặng hạt mỗi lúc một to dần cứ thế tạt thẳng vào da thịt khiến cô đau rát. Đường đất nhanh chóng trở nên trơn ướt, làm cô nhiều lần trượt ngã cũng không dám dừng bước.
Chạy trong mưa gió, chạy bất chấp tất cả, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh đèn cảnh sát nhấp nháy cách đó không xa. Tin chắc rằng Nam Bách Thần đã tới cứu, nên lòng cô càng vui mừng hơn, những bước chân hối hả chạy về hướng ấy và cô đã thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng mẹ chồng của mình cách đó không xa.
“Mẹ ơi…”
Tiếng mưa lấn át cả giọng nói, nhưng có vẻ như Đại phu nhân vẫn thấp thoáng nghe thấy tiếng cô gọi. Theo quán tính, bà đã quay lại và nhìn thấy cô con dâu của mình. Sau giây phút ấy, cả hai đã ôm chầm lấy nhau mà khóc.
“Con gái của mẹ, con không sao đúng không? Có bị thương ở đâu không con?”
Bà Kiều sốt sắng nhìn trước nhìn sau, lo lắng cho cô đủ điều và đến khi nhìn thấy cô lắc đầu, cùng nụ cười trên môi thì bà mới nhẹ lòng.
“Con không sao. Nhưng anh Thần đâu mẹ, anh ấy không đi cùng mẹ sao?”
Đến lúc này, cả hai mẹ con mới ngờ vực nhìn trước, ngó sau để tìm Nam Bách Thần.
“Con không gặp tiểu Thần sao? Nó đến đây trước Cảnh sát, mẹ tưởng hai đứa gặp nhau rồi?”
Sau câu nói của Đại phu nhân, là lòng dạ hai người càng trở nên bồn chồn. Vân Hạ còn hướng ngay về phía trở lên đồi mà đi với vẻ mặt thất thần, lo lắng.
“Hạ Hạ, con muốn đi đâu?”
“Con đi tìm chồng con, con sợ anh ấy gặp nguy hiểm. Mẹ buông con ra đi.”
Vân Hạ trở nên kích động, cứ nằng nặc muốn đi tìm Nam Bách Thần, nhưng may sao lúc này cô đã thấy đoàn người từ trên đồi đi xuống, trong đó có người cô muốn tìm.
“Chồng ơi…”
Như tiếng gió xé tạt màn mưa, một tiếng gọi chồng trong nghẹn ngào liền khiến ai nấy cũng phải nhìn về phía cô gái mảnh mai đang đứng dưới mưa mỏi mắt trông chờ người thương.
Cảm xúc khó tả hơn ai hết chính là Nam Bách Thần. Lẽ ra anh đang bị thương, phải cần người dìu dắt mới có thể bước đi, nhưng chỉ cần vừa nghe thấy tiếng Vân Hạ gọi, thì ánh mắt liền dáo dát tìm kiếm, đến khi nhìn thấy nhau rồi thì cả hai chẳng còn cần phải nghĩ ngợi điều gì, cứ vậy mà lại về bên nhau thôi.
“Đừng lo, có anh đây rồi!”
Sau tất cả, Nam Bách Thần đã có thể nhẹ lòng mỉm cười, khi được gặp lại người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
“Em ổn mà, ngược lại là anh kìa. Có phải đã lao vào căn nhà đang cháy đó để tìm em, nên anh bị thương rồi đúng không?”
Cả hai nhìn nhau, mạnh ai nấy xót cho đối phương, nhưng ai cũng cười mặc dù vẫn đang đứng dưới mưa. Không hiểu sao ngay sau đó, Nam Bách Thần lại ôm cô, ôm rất chặt, rồi mới nói:
“Tìm được em, anh hết đau rồi.”
Trầm khàn nói xong, anh cũng ngất xỉu ngay trên vai Vân Hạ, cả cơ thể to lớn ấy đều dồn hết trọng lượng lên người cô, khiến cô một phen kinh hồn bạt vía.