Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 4: Đường chạy



Edit: Simi

Mặc dù đó chỉ là lời nói của một mình A Kiệt nhưng tôi tin chắc là Nguyễn Miên Miên vẫn còn dõi theo mình, chỉ là mỗi khi ra ngoài thì lén lút, bí mật thôi.

Lúc chạy bộ trên đường chạy mỗi xế chiều, tâm tình của tôi vô cùng vui vẻ, dù có chạy mấy vòng lớn cũng không hề thấy uể oải chút nào.



Ngày đó tan học, tôi xuống đường chạy như thường lệ, bỗng để ý thấy bóng dáng của cô ấy, cơ thể của tôi khựng lại ngay tức khắc.

Cô ấy đang nói chuyện với bạn ở bên cạnh, cô bạn kia lúc nào cũng đi chung với cô ấy, chắc là bạn thân.

Không biết hai người họ đang nói về chuyện gì mà cứ cười ha ha khiến người ta phải chú ý tới, tiếng cười của họ mang theo sức sống rất phấn chấn, đặc biệt là cô ấy, lúc hết hơi còn hít hít mũi, đáng yêu vô cùng.

Khụ.

Hình như hôm nay bọn họ cũng chạy bộ, Nguyễn Miên Miên và bạn thân ngồi trên khán đài, đặt ba lô lên ghế rồi đi dọc theo cầu thang xuống sân, lúc đi tới bậc cuối cùng, cô ấy nhảy xuống đường chạy, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc chạm phải mắt tôi.

Lông mi của tôi run rẩy, xém nữa là đã nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn khống chế kịp thời, vẻ mặt coi như giữ được vẻ bình tĩnh. Cô ấy thì ngược lại, bối rối ra mặt, vội vàng quay mặt sang phía cô bạn thân của mình, hai má ửng hồng.

Tôi cố gắng đè nén khóe miệng đang điên cuồng cong lên của mình, tỏ vẻ như không có gì bước lên bậc thang rồi đặt ba lô xuống gần chỗ để đồ của cô ấy. Tôi xoay người lại quan sát một vòng sân thể thao, Nguyễn Miên Miên vẫn chưa bắt đầu chạy, cô ấy đứng trên bãi cỏ nói chuyện gì đó với một nữ sinh mới tới, vẻ mặt hơi kích động.

Nếu trên đầu cô ấy mọc ra đôi tai thỏ, có thể tôi sẽ rất ngứa tay muốn túm lấy chúng.

Bắt đầu chạy, cô ấy một mực ở sau lưng tôi.

Tôi chưa từng chạy với tốc độ chậm thế này bao giờ. Không biết có phải chạy chậm khiến người ta mỏi mệt hay không mà mới được vài vòng, tôi đã cảm thấy đau cả lưng như thể tôi vừa mới chạy nước rút 1000 mét vậy.

Nhưng cô ấy vẫn chạy theo sau lưng tôi.

Mỗi khi nghĩ tới đó, tay chân của tôi liền khôi phục lại sức lực, sống lưng cũng thẳng đứng.

Cuối cùng vẫn là cô ấy ngừng lại trước, cúi người vịn eo thở gấp, y như một con cá mắc cạn.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi, mà đúng lúc đó tôi cũng từ từ ngừng lại, cách sân cỏ chính giữa đường chạy nhìn cô ấy.

Lần này chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, không ai dời mắt đi.



Nguyễn Miên Miên bắt đầu thói quen cứ đến xế chiều sẽ xuống đường chạy chạy bộ.

Nếu tôi chạy trước, cô ấy sẽ yên lặng chạy theo sau lưng tôi.

Khi đó tôi sẽ bất tri bất giác thả chậm bước chân, chờ cô ấy chạy theo mình.

Thể lực của cô ấy thật sự quá tệ, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập sau lưng như thể chỉ một giây sau cô ấy sẽ kiệt sức ngã xuống vậy.

Nguyễn Miên Miên không thể chạy cùng tôi suốt ba mươi phút. Chỉ chừng được mười phút sau là cô ấy sẽ từ từ dừng lại, sau đó ngồi xuống chỗ để đồ của mình, uống ừng ực chai nước bằng ống hút. Bước chân của tôi cũng tăng dần, khôi phục lại tốc độ như mọi ngày.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cô ấy sẽ không rời đi trước mà im lặng ngồi ở đó, dõi theo tôi chạy hết một vòng lại sang một vòng khác, thẳng cho đến ba mươi phút sau.

Cô ấy vẫn nhìn tôi, nhìn đến mức mê mẩn, ngay cả khi mắt tôi chạm tới, cô ấy cũng không phát hiện ra.

Lúc tôi bắt đầu đặt chân lên bậc thang dẫn tới khán đài, Nguyễn Miên Miên mới hoàn hồn, luống cuống tay chân cầm ba lô đứng dậy, chải chải mái tóc không theo nếp rồi rụt rè ra về theo hướng khác.

Phụt.

Hôm nay nước khoáng vẫn mang theo hương ngọt ngào khó cưỡng.