Đôi Mắt

Chương 50



Chiếc hộp nặng nề rơi xuống đất vang lên một tiếng vang nhỏ, những thứ đồ bên trong đều rơi ra ngoài, tất cả đều là đủ loại ảnh chụp.

Dư Thần Dật bị tiếng va chạm của chiếc hộp rơi xuống mặt đất làm cho sợ run lên, anh lập tức ôm đầu hét thảm một tiếng.

Tiếng kêu hoảng sợ cứ vang vọng trong nhà ập lấy bao vây Dư Thần Dật.

Anh lắc đầu điên cuồng lui về sau, nhưng chân lại hoàn toàn không nghe theo sai khiến, giống như nó tự có ý thức và mục đích riêng, chân trái và chân phải va chạm vấp vào nhau, trọng tâm của Dư Thần Dật không vững liền ngã sấp xuống sàn nhà.

Khi ngã sấp xuống, anh theo bản năng chống tay xuống sàn nhà, cảm giác chạm tay xuống sàn nhà không giống như chạm vào gạch men sứ, anh ngây ngốc nghiêng đầu nhìn, sau đó lập tức trợn tròn mắt, đồng tử vì sợ hãi mà co rụt lại.

Đó là bức ảnh vừa mới rớt xuống phía sau anh, đang bị anh đè lên một góc.

Xung quanh bức ảnh kia có chút tối mờ, chỉ có phần tiêu điểm giữa bức ảnh là được chiếu sáng, rõ ràng là bật flash chụp trong bóng tối.

Điểm sáng nhất ở chính giữa màn hình chính là gương mặt của Dư Thần Dật.

Anh trong bức ảnh đang lâm vào giấc ngủ sâu, nhưng trên gương mặt trắng nõn của anh lại có thêm một bàn tay mang bao tay màu đen, cái tay đó nâng mặt anh lên, ngón tay đặt lên cánh môi anh, cạy mở khớp hàm anh ra làm cho miệng anh không thể khép lại.

Ngón cái và ngón trỏ của cái tay kia đang kéo lưỡi anh ra, trên bao tay màu đen hiện lên vết nước trong suốt, miệng anh đỏ lên, khóe môi của anh tất cả đều là nước bọt do miệng không thể khép lại mà chảy ra.

Ánh mắt của Dư Thần Dật hoảng sợ, trong mắt đều là một mảnh trống rỗng, giống như anh đã bị dọa thất thần, rất lâu sau mới hét thảm một tiếng, tay chân vùng vẫy hất ra ngoài, giống như đang muốn tránh né tấm ảnh chụp đó.

Nhưng ảnh chụp trên mặt đất thật sự rất nhiều, anh ngọ nguậy bò sang bên kia thì lại xuất hiện một bức ảnh khác trước mặt anh.

Ánh sáng của bức ảnh này khác hoàn toàn với bức ảnh trước, vô cùng sáng rõ, diễn viên chính trong ảnh chụp vẫn là Dư Thần Dật đang ngủ say.

Trong bức ảnh anh mặc bộ đồ ngủ khác bộ đồ trước, cái tay kia cũng không hoàn toàn xuất hiện trong bức ảnh, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ cổ tay đang nắm lấy tóc anh để kéo anh nghiêng đầu qua, nhưng thứ chiếm lấy phần chính giữa bức ảnh lại là…..một thứ đồ khác.

Miệng anh bị cưỡng chế mở ra, bởi vì thứ đồ ấy quá lớn, miệng anh bị ép mở ra vô cùng lớn, từ trong ảnh chụp có thể thấy nó sắp nứt ra, hai má anh bị đâm vào đến gồ lên, cho dùng đang ngủ say nhưng bởi vì cảm giác khó chịu do hít thở không thông mà chân mày cau chặt lại.

Xuất hiện trong bức hình còn có một đoạn lông dính trên mặt anh, cứ như vậy dán thẳng vào mặt anh, ngạo nghễ tuyên bố chủ quyền.

Dư Thần Dật nôn khan một tiếng, cổ họng chợt thắt lại, một loại ghê tởm không ngừng cuộn trào lên từ dạ dày khiến cho ánh mắt của anh lập tức đỏ lên.

Anh xụi lơ ngồi trên mặt đất, hô hấp vô cùng dồn dập, cái miệng mở lớn ra, ngoại trừ tiếng thở dốc thì không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, tay chân anh run rẩy đẩy bức hình ra xa, xoay người muốn bò vào phòng khách nhưng cả hai bàn tay đang chống trên sàn nhà đều đổ đầy mồ hôi lạnh, trượt mạnh xuống nền đất.

Nửa người trên của Dư Thần Dật đều dựa vào hai tay chống đỡ, lúc này tay anh không kịp đề phòng trượt mạnh về phía trước, phần thân trên vốn được chống đỡ cũng bị ngã xuống theo, cả người anh không có điểm tựa, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, cái trán của Dư Thần Dật đật mạnh xuống sàn, ngón tay của anh chỉ có thể cào lên sàn nhà bóng loáng, duỗi ra rồi rụt lại như đang vùng vẫy, cuối cùng vô lực co quắp lại vài lần, sau đó cả người Dư Thần Dật nằm trên mặt đất rồi bỗng nhiên không động đậy nữa.

“Két ——” “Lạch cạch ——”

Trong căn phòng tối đen chỉ có một chiếc màn hình lớn đang phát ra ánh sáng xanh bỗng nhiên vang lên một âm thanh lớn của vật nặng rơi xuống đất, sau đó là kêu gào dồn dập.

Cố Châu Lâm đứng phắt dậy khỏi ghế, chiếc ghế bị động tác mạnh này của hắn đẩy lùi ngược về sau, chân ghế ma sát xuống nền đất tạo ra một âm thanh chói tai, sau đó không ổn định ngã xuống đất.

“Anh…..Anh ơi ——”

Cả người Cố Châu Lâm bổ nhào về phía trước màn hình, trên mặt bàn còn đang bày đủ lại ảnh chụp và tài liệu, bị hắn va chạm mạnh như thế nên toàn bộ đều rớt xuống mặt đất.

Nhưng bây giờ Cố Châu Lâm hoàn toàn không thèm quan tâm đến mấy bức ảnh chụp thường ngày hắn cầm trên tay như trân bảo, ngắm nghía hết lần này đến lần khác nữa.

Hai tay hắn đặt lên bàn, trên mu bàn tay toàn là gân xanh nổi lên, nắm tay siết chặt lại, các khớp xương trắng bệch nhô lên, hai tay khẽ run rẩy, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm màn hình giám sát,

Sắc mặt của Cố Châu Lâm tái mét, hắn nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích, vài giây ngắn ngủi lại như chia thành từng đoạn dài một thế kỷ, ngay cả chớp mắt hắn cũng không dám, hắn sợ chính mình sẽ bỏ qua chi tiết nào đó, cho đến khi ngón tay của Dư Thần Dật hoàn toàn bất động, khủng hoảng từ trong đáy mắt hắn mới từ từ trào lên.

Cả người hắn run lên, trên trán nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trái tim hắn hoảng sợ thít chặt lại, lồng ngực giống như bị cây búa ngàn cân đập hết lần này đến lần khác, bên tai vang lên những âm thanh trầm đục như bị tắc nghẽn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn khó chịu.

Cố Châu Lâm ôm tim lùi ngược về sau hai bước khi bị vấp phải chiếc ghế ngã dưới đất hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại, hắn vừa cầm điện thoại nhấn mở bàn ghi âm cuộc gọi vừa chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng hắn vừa mới đi được vài bước thì trong tai nghe chợt truyền đến một âm thanh khe khẽ.

Hơi thở nặng nề, tiếng nức nở và rên rỉ cực nhỏ — Là tiếng khóc.

Là Dư Thần Dật đang khóc.

Trái tim đang thít chặt vì hoảng sợ của Cố Châu Lâm lập tức thả lỏng ra, lúc này hắn mới phát hiện sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, ban nãy hắn giống như bị một chiếc lưới dày đặc bao chặt lấy, nếu như Dư Thần Dật thật sự xảy ra truyện, hắn sẽ lập tức bị chiếc lướt kia siết nát.

Hắn xoay người nhìn về màn hình giám sát, sắc mặt vì hoảng sợ mà trắng bệch vẫn chưa khôi phục lại như cũ, trên môi không có một chút huyết sắc.

Dư Thần Dật vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có tiếng khóc nức nở là thỉnh thoảng truyền vào trong tai nghe điện thoại, Cố Châu Lâm cứ như vậy nhìn anh nằm đó chừng vài phút rồi mới nhìn thấy Dư Thần Dật nhúc nhích một chút.

Động tác rất nhỏ, chỉ nhẹ nhàng trở mình, từ tư thế nằm sấp xuống mặt đất đổi thành tư thế nằm nghiêng, sau đó chậm chạp cong gối lên, cuối cùng là ôm đầu gối cuộn tròn mình lại.

Sườn mặt của Dư Thần Dật đối diện với camera trên trần nhà, Cố Châu Lâm có thể thấy rõ hốc mắt đỏ bừng và những giọt nước mắt hỗn loạn trên mặt anh.

Trán của Dư Thần Dật vẫn chưa bị đập rách, chỉ là sưng đỏ cả một mảnh, trên làn da trắng nõn lại càng trông dữ tợn hơn.

Vẫn ổn, không bị thương nặng. Cố Châu Lâm hoàn toàn yên tâm, hắn ngồi lại trên ghế nhìn dáng vẻ sợ hãi lại bất lực lau nước mắt của Dư Thần Dật.

Vẫn là chưa đủ cẩn thận. Hắn nghĩ, lần sau phải cần thận một chút, anh chỉ có thể bị thương trên tay em mà thôi.

Dư Thần Dật nằm trên sàn nhà, giống như một con mèo nhỏ bất lực bị ném ra khỏi ổ, chỉ có thể ôm cánh tay mình cuộn tròn lại, nhắm mắt trốn tránh những tổn thương của thế giới bên ngoài.

Anh nhắm mắt lại, trên mặt toàn là nước mắt ướt sũng, tóc đen bị mồ hôi làm ướt dính trên gương mặt, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên một cái.

Mà xung quanh người anh đều là những bức ảnh rơi lả tả, có bức ăn mặc chỉnh tề, cũng có bức quần áo bị cởi ra một nửa, thậm chí còn có bức toàn thân anh trần trụi.

Có một số bức chụp cơ thể trắng nõn loang lổ đầy những dấu vết xanh tím của anh, có bức chụp thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, trên mặt còn có những chất lỏng màu trắng vương vãi, cũng có bức chụp trông rất dịu dàng, giống như là đang chụp ảnh người yêu ngủ say của mình.

Khung cảnh giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ, sạch sẽ thánh khiết nhưng lại có thể khơi dậy những dục vọng đen tối nhất ở sâu trong đáy lòng con người, làm cho nội tâm người ta nhịn không được kêu gào muốn kéo anh vào trong bóng tối, muốn bao trọn lấy anh nhưng cũng muốn khiến anh vĩnh viễn hướng về phía ánh sáng.

Dáng vẻ này của Dư Thần Dật dừng trong mắt của Cố Châu Lâm, khiến hắn không nhịn được hưng phấn tới rùng mình, đôi môi tái nhợt nhếch lên trên, từng chút trở nên hồng hào, mắt hắn trợn to, cánh mũi vì hưng phấn mà khi hít thở không ngừng khẽ động đậy.

Dư Thần Dật nằm trên mặt đất hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, anh đỡ vách tường chậm chạp đứng lên nhưng đầu gối lại mềm nhũn suýt nữa lại khuỵu xuống.

Khó khăn lắm anh mới vịn vào tủ đựng giày để đứng lên được, vừa đưa tay lau nước mắt vừa tránh mấy bức ảnh đi vào trong phòng khách lấy điện thoại gọi cho Cố Châu Lâm.

Khi chuông điện thoại vang lên, hàng nước mắt vừa mới lau khô lại chảy xuống, giống như những hạt trân châu đứt quãng không ngừng rơi xuống đất.

Cố Châu Lâm giấu camera sau tấm bình phong trong phòng khách, khi vừa nhìn thấy Dư Thần Dật cầm điện thoại lên, hắn cũng lập tức vươn tay cầm điện thoại vào trong tay mình, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, biểu cảm trên mặt vừa khẩn trương lại mong chờ, đợi đến khi chuông điện thoại của mình vang lên, nét khẩn trương kia rốt cuộc biến mất không còn tâm hơi, chỉ còn lại sự chờ mong và sung sướng.

Quả nhiên là em……Cố Châu Lâm nhìn cái tên Dư Thần Dật hiện lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt hài lòng híp lại: Người anh ỷ lại và tin tưởng nhất, quả nhiên chỉ có một mình em.

Điện thoại trong tay hắn rung lên vài lần, cảm giác rung động này truyền từ bàn tay lan đến toàn thân hắn, Cố Châu Lâm không nhịn được run rẩy một cái, một giây trước khi điện thoại kết thúc hắn liền mỉm cười nhấn nút nghe.

“Anh ơi?” Hắn nhìn chằm chằm màn hình, vừa nhìn Dư Thần Dật lau nước mắt vừa mở lời trước: “Sao vậy? Em mới trở lại công ty, đang bàn giao dự án, có chút bận nên không nghe thấy điện thoại.”

“Tiểu….Tiểu Lâm…..” Giọng nói khàn khàn của Dư Thần Dật truyền đến từ điện thoại, Cố Châu Lâm thấy Dư Thần Dậ ôm gối ngồi trên sô pha, ngón tay sốt ruột bấu lấy đầu gối mình, trên gối lưu lại vài vết cào ửng đỏ.

“Sao vậy anh?!” Giọng nói của Cố Châu Lâm lập tức trở nên khẩn trương, hắn khẽ ngả lưng dựa lên ghế, cẩn thận lắng nghe những tiếng nức nở khe khẽ của Dư Thần Dật, toàn thân đều tỏa ra hơi thở thỏa mãn, nhưng giọng nói lại sốt ruột lo lắng, “Có chuyện gì sao anh? Anh ơi? Anh đang khóc sao? Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà….” Dư Thần Dật giống như cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy, tiếng khóc nức nở lập tức trở nên nghiêm trọng, “Hắn biết anh ở đâu….Tiểu Lâm…..Hắn muốn đến đây……Em có thể về nhanh hơn hơn không, anh rất sợ….”

“Được, bây giờ em lập tức đi về!” Cố Châu Lâm cách một lớp màn hình sờ sờ lên gương mặt của Dư Thần Dật, hắn từ từ đứng dậy, giọng điệu lại gấp rút: “Anh khóa của kỹ lại rồi chờ em, biết không? Em lập tức về ngay!”

“Được….Anh chờ em…..” Dư Thần Dật cúi đầu trả lời, đưa lưng về phía camera vùi mặt mình vào trong lưng ghế sô pha.

Cố Châu trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn một màn này trong màn hình giám sát.

Hắn không nhìn thấy mặt Dư Thần Dật, cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy bả vai của anh đang run lên khẽ khẽ.

Có lẽ là lại khóc nữa.

Cố Châu Lâm nghĩ: “Thực sự làm người ta đau lòng.”