Đôi Mắt

Chương 61



Dư Thần Dật cầm túi văn kiệt đầy ắp kia, ngồi lên giường lấy xấp tư liệu dày cộp ra, tách một nửa ra để trên giường, trên tay cầm một nửa phần trước tỉ mỉ xem.

Tờ giấy thứ nhất là bản ghi chép chẩn đoán bệnh đầu tiên của Cố Châu Lâm, bỏ ghi chép ghi rõ ràng cuộc trò chuyện của Cố Châu Lâm và bác sĩ trị liệu trong buổi chẩn bệnh.

Dư Thần Dật nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên trang giấy khoảng hai giây, anh sắp biết được nguyên nhân tại sao hồi nhỏ Cố Châu Lâm rời đi, có lẽ cũng sắp tiêu diệt được tâm ma quấn trong lòng anh nhiều năm nay, nhưng anh lại không hề cảm nhận được một chút thoải mái nào.

Anh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi dời mắt về giữa trang giấy, nhìn những dòng chữ ghi chép lại tất cả sự thật.

“Con thích anh Thần Dật, thích anh Thần Dật nhất.”

“Anh Thần Dật là người duy nhất trên thế giới này thuộc về con, anh ấy là ánh sáng của con.”

“Tên kia muốn cướp anh Thần Dật khỏi con, con không thể để nó cướp anh ấy đi được.”

“Anh Thần Dật là của con, chỉ có thể là của con.”

“Con đẩy nó xuống sông thì chính là muốn giết nó đó. Nếu nó chết rồi, vậy thì sẽ không có ai tiếp tục quấn lấy anh Thần Dật nữa.”

“Con làm sai sao? Nhưng con chỉ muốn để anh Thần Dật nhìn con, chơi với mình con thôi.”

“Đúng vậy, chỉ có con mới có thể bên cạnh anh Thần Dật.”

“Chú không hiểu, anh ấy tốt như vậy…. Nếu con không ra tay, anh ấy sẽ bị cướp đi mất.”

“Con không có sai.”

Dư Thần Dật tốn công lắm mới có thể nhớ ra người bị đẩy xuống sông là ai.

Khó trách sau khi Cố Châu Lâm rời đi, tên nhóc trước kia luôn thích quấn lấy anh chơi đùa vừa nhìn thấy anh liền đi đường vòng, hóa ra là bị dọa sợ.

Dường như Dư Thần Dật có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Châu Lâm bướng bỉnh không chịu cúi đầu trước mặt bác sĩ, Dư Thần Dật có chút muốn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề, tâm tình vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng không có cách nào cười được.

Anh không ngờ nguyên nhân không từ mà biệt mà anh để ý nhiều năm như vậy hóa ra là vì chuyện này, nếu sớm biết vậy…..

Dư Thần Dật cầm xấp tư liệu thật dày kia, ánh mắt tối sầm lại — nếu sớm biết như vậy, anh đáng lẽ nên xử lý hết những vướng bận đó cho Tiểu Lâm trước.

Anh rũ mắt xuống, lông mi che đi sự u ám trong mắt, cuối cùng anh khẽ thở dài một hơi, vương tay lật sơ trang khác tiếp tục xem.

Phía sau vẫn là ghi chép chẩn bệnh, không chỉ có ghi chép cuộc trò chuyện của Cố Châu Lâm với bác sĩ mà còn có cả những câu hỏi đánh giá tâm lý Cố Châu Lâm đã làm khi điều trị.

Kết quả cho thấy dưới sự hướng dẫn trị liệu của bác sĩ, trạng thái cực đoan của Cố Châu Lâm đã dần chuyển biến tốt, biểu hiện làm đề trắc nghiệm cũng dần có xu hướng như người bình thường.

Nhìn đến đây, Dư Thần Dật không nhịn được nhíu mày.

Chưa kể đến việc bây giờ Cố Châu Lâm vẫn hoàn toàn không tốt hơn lúc trước chút nào, chỉ cần nhìn cuộc đối thoại của Cố Châu Lâm với bác sĩ, anh cũng có thể nhận ra chỗ không đúng.

Những lời này trong mắt mẹ Cố và bác sĩ chính là cách nói của người bình thường, nhưng nếu Cố Châu Lâm bình thường thì hắn sẽ không bao giờ nói những lời này, đây căn bản không phải là phong cách của Cố Châu Lâm, anh chỉ cần nhìn liền biết không đúng, nhưng vào lúc ấy, bác sĩ thậm chí là mẹ Cố sớm chiều ở bên Cố Châu Lâm vậy mà cũng không nhận ra được.

Trái tim Dư Thần Dật siết lại một cái, sự quan tâm và hiểu biết của mẹ Cố với Cố Châu Lâm thật sự quá ít.

Anh lại lật thêm một tờ.

Sau khi Cố Châu Lâm chấp nhận khám và chữa bệnh thì khoảng cách giữa mỗi lần khám dần giãn ra, một thời gian sau mọi người — và cả bác sĩ đều cảm thấy thật ra Cố Châu Lâm không có vấn đề gì lớn, chỉ là tuổi còn nhỏ nên nhất thời phạm sai lầm, một khoảng thời gian sau nữa, bác sĩ bảo Cố Châu Lâm có thể không cần đến nữa, hơn nữa còn đề nghị mẹ Cố dẫn Cố Châu Lâm về thị trấn cũ, học cách sống bình thường với Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật cắn cắn phần thịt trên môi mình.

Anh không biết Cố Châu Lâm lúc ấy có phải đang mong chờ kết quả này không, mong muốn được gặp lại anh, nhưng anh biết rõ chuyện lúc sau, Cố Châu Lâm không thể trở về, thậm chí còn đổi sang một nơi khác, nhận lấy một đợt trị liệu khắc nghiệt hơn.

Tư liệu lại chậm rãi chuyển sang tờ khác.

Sau khi Cố Châu Lâm dừng việc trị liệu ở đó, ba ruột của hắn đến tìm hắn.

Người đàn ông kia đang gấp gáp tìm một người thừa kế không có vết nhơ, hoàn mỹ không chút sứt mẻ để giúp ông ta giành thật nhiều cổ phần trong công ty, vì thế ông ta cưỡng ép dẫn Cố Châu Lâm đi, đưa Cố Châu Lâm vào trong bệnh viện lớn khám và chữa bệnh một lần nữa.

Bệnh viện trong trấn nhỏ dù sao cũng không có cách nào so sánh với bác sĩ chuyên gia trong thành phố lớn, mặc dù Cố Châu Lâm vừa thông minh vừa trưởng thành sớm nhưng lớp ngụy trang hắn diễn vẫn dễ dàng bị nhìn thấu — cho tới bấy giờ, hắn vẫn không tốt hơn chút nào, chỉ là qua vô số lần nói chuyện và làm kiểm tra hắn đã tự đoán được vấn đề của mình, sau đó khéo léo trả lời những đáp án tương phản với nội tâm của mình.

Thậm chí hắn còn biết tiến hành theo từng bước, vì tránh làm quá nhanh mà bị nghi ngờ mà còn thật sự giả vờ trả lời mỗi thứ một nửa, sau đó xây dựng ra hình ảnh bản thân ngày càng chuyển biến tốt.

Hắn đổi tới bệnh viện này, sau khi bị nhìn thấu, vị bác sĩ kia rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều, quá trình triệu liệu cũng trở nên dày đặc lên.

Nhìn đến đây, trong lòng Dư Thần Dật hiện lên một loại dự cảm xấu, anh lập tức trở nên khẩn trương, trái tim hoảng sợ đập loạn xạ.

Anh cầm tập tư liệu thật dày kia, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, khẽ run lên một cách khó phát hiện.

Đột nhiên anh có chút sợ hãi không dám xem tiếp, Cố Châu Lâm vào lúc anh không biết, vào lúc anh đang trách đối phương rời đi không nói một lời, rốt cuộc hắn đã chịu phải bao nhiêu đau khổ?

Nhìn từ hành vì hiện tại của Cố Châu Lâm, hắn căn bản không hề tiến triển tốt chút nào cả, nhưng trên tờ giấy đã phủ đầy bị lại ghi rõ ràng ba chữ “Đã khỏi hẳn”.

Không phải hắn….. lại làm giống như lúc ở trong bệnh viện nhỏ, vùng vẫy giả vờ bản thân mình rất tốt, chịu đựng đến cuối cùng mới có thể đạt được thành công hay sao?

Dư Thần Dật nhớ đến phần tư liệu mơ hồ kia, còn có mấy cái bản ghi chép nhập viện, dự cảm xấu chợt lóe qua ban nãy bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn.

Anh cắn chặt răng, tiếp tục lật sang trang khác, nhưng anh càng xem sắc mặt càng tái nhợt, xem đến cuối, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rên lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại.

Dự cảm xấu kia đã trở thành sự thật.

Lúc đó Cố Châu Lâm dù sao vẫn là một đứa trẻ, hắn không biết đổi bệnh viện là đại diện cho chuyện gì, vẫn cứ lặp đi lặp lại trò cũ, sau đó lại lần lượt bị vạch trần, cuối cùng vì hắn có ý đồ muốn lừa gạt, vấn đề vốn dĩ chỉ như một quả cầu tuyết nhỏ lại càng lăn càng lớn, bốn chữ “Bệnh cực kỳ nặng” gần như đã được viết xuống, ngoài ra còn có cả vấn đề bất hợp tác chống đối việc điều trị

Ba ruột hắn nóng lòng muốn đưa hắn lên trước mặt người trong gia tộc, vì thế bàn tay to nâng lên, Cố Châu Lâm trực tiếp bị cưỡng ép nằm viện, hoặc là nói là bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, ngày qua ngày nhận lấy trị liệu cùng một vấn đề lặp đi lặp lại mãi.

Đến sau cùng, Cố Châu Lâm cuối cùng cũng học được cách ngụy trang chính mình, dùng lớp vỏ ngụy trang để nhận lấy giấy chẩn bệnh và một ngày được nhìn thấy ánh mặt trời.

Trong đống tài liệu này, có vô số tờ giấy bị miết nhăn nhúm, thậm chí có mấy tờ bị phai màu, trên những tờ giấy đó dày đặc, chi chít, tràn ngập tên của Dư Thần Dật.

Bút tích dần dần thay đổi theo thời gian, từ non nớt trở nên sắc bén, nhưng chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó chính là những chữ viết trên đó.

“Dư Thần Dật”.

“Anh”.

Cố Châu Lâm dùng tên của anh để chống chọi, làm chỗ dựa để vượt qua vũng bùn lầy, hệt như câu nói ban đầu Cố Châu Lâm từng nói.

Hắn nói, “Anh là ánh sáng của em.”