Trong lúc Hạ Vũ đang sứt đầu mẻ trán để cố gắng giữ chân Charlette và các bạn nữ thì Duy Anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Duy Anh cũng phải chạy ngược, chạy xuôi dọn dẹp căn nhà bừa bộn trước khi Hạ Vũ không trụ nổi nữa. Dù sao hai người họ cũng là những học sinh gương mẫu, căn nhà là bộ mặt của họ, đâu thể để các bạn cùng lớp đến và thấy nó trong tình trạng bất ổn như vậy được.
Duy Anh đang bận rộn dọn dẹp thì có tiếng động lạ phát ra ở trên căn phòng gác mái, cậu ấy còn nghe đâu đó có tiếng mèo con kêu.
Duy Anh chạy lên gác mái xem thử thì thấy dì Ngọc Huyền đang ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngồi một đống ở góc phòng.
- “ Trời!”
- “ Xuống đây mau, dì đang làm gì ở trên đấy mà còn ôm cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi vậy?”
Dì Ngọc Huyền xuống khỏi căn phòng gác mái cùng với Tiểu Hắc, Tiểu Bạch:
- “ Đêm qua dì bí ý tưởng quá, đang không biết phải làm sao để nam chính và nữ chính hàn gắn tình cảm đây, lần trước bí ý tưởng quá nên dì đã cho hai người họ chia tay,...
Nghe dì Ngọc Huyền nói mà Duy Anh thấy nhức nhức cái đầu ngang.
Dì Ngọc Huyền: “ Cho nên muốn tìm nơi yên tĩnh để tập trung lấy ý tưởng nên lên phòng gác mái ấy mà, hì hì”. Dì Ngọc Huyền vừa nói vừa gãi đầu.
Duy Anh: “ Vậy sao dì lại mang hai con mèo theo hả?”
- “ Dì có biết con và Hạ Vũ đã lo lắng sáng sớm đã đi tìm dì không?”
- “ Dì ở nhà mà lại không trả lời là sao?”
Dì Ngọc Huyền vẻ mặt tủi thân nói: “ Tại đêm qua thức khuya quá nên sáng nay dì ngủ quên không nghe thấy hai đứa gọi.”
Duy Anh bất lực: “ Thôi được rồi, dì mau xuống cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn đi, con phải đi dọn nhà cho xong ( dọn cái bãi chiến trường của dì đêm qua). Mấy bạn nữ lớp con đang ở ngoài vườn rồi, phải dọn nhanh cả họ vào thì gay.
Dì Ngọc Huyền: “ Mấy bạn nữ đó đến chơi với Hạ Vũ, chắc sẽ vào phòng con bé nhỉ?”
Duy Anh: “ Vâng!”
Dì Ngọc Huyền: “ Nếu bạn của Hạ Vũ đã đến đây, dì có nên dọn dẹp phòng giúp con bé không?”
Duy Anh: “ Cũng được... nhưng dì phải cẩn thận đừng làm cái gì kì quái đó nha.”
Nói rồi Duy Anh chạy ra ngoài tiếp tục dọn phòng khách.
Dì Ngọc Huyền vui vẻ vẫy tay: “ Con cứ yên tâm, hãy để đó cho dì, Duy Anh!”
Trong khi đó ở ngoài vườn hoa, Hạ Vũ sắp không trụ nổi rồi.
Mấy bạn nữ:
- “ Á! Những bông hoa được Duy Anh chăm sóc đẹp quá!”
- “ Tới lượt tớ, mau chụp giúp tớ một tấm đi,...”
- “ Tớ còn chưa xong mà...”
- “ Thì lát nữa tớ lại chụp lại giúp cậu.”
- “ Nhưng mà...”
Charlette và Hạ Vũ đứng bên cạnh nhìn các bạn nữ chụp ảnh. Thấy Charlette cứ im lặng không nói gì, Hạ Vũ mở lời trước: “ À này, Charlette sao cậu không chụp một tấm đi?”
Charlette e thẹn đáp lại: “ Tớ không thích chụp ảnh ấy mà.’’
- “ Thực ra, um...”
Hạ Vũ: “ Có chuyện gì vậy?”
Charlette: “ Mẹ của Duy Anh có thường đi xa không vậy?”
Câu hỏi này của Charlette khiến Hạ Vũ dựng tóc gáy, cô vội vàng giải thích:
- “ Không, không có đâu!”
- “ Cô ấy chỉ đi có ngày hôm nay thôi.”
Charlette giọng dần trầm xuống, hai bàn tay nắm chặt vào nhau:
- “ Vậy, hôm nay chỉ có hai cậu ở nhà thôi à?”
Hạ Vũ: “ Thật ra còn có dì của Duy Anh nữa, nhưng từ sáng nay dì ấy đã đi đâu rồi, chúng tớ tìm mà chưa thấy.”
- “ Nên hiện giờ chỉ có tớ và Duy Anh ở nhà thôi.”
- “ Không có ai khác nữa cả...”
Thôi xong! Ánh mắt của Charlette lại loé sáng, người cô ấy lại run run nói:
- “ Thật vậy sao?”
- “ Chỉ có hai cậu...’’
Ánh mắt Charlette càng ngày càng đáng sợ, khi Charlette dần mất kiểm soát thì có tiếng gọi của Duy Anh:
- “ Này, mấy cậu!”
Chỉ một tiếng gọi của Duy Anh, con người thuỳ mị, nết na của Charlette đã quay trở lại. Tình yêu đúng là liều thuốc thần kì.
Charlette vui vẻ nhìn về phía tiếng gọi: “ Duy Anh...”
Các bạn nữ cũng hét lên khi thấy Duy Anh.
Hạ Vũ đi về phía Duy Anh, hai người vẫn giữa khoảng cách với nhau để nói chuyện:
Duy Anh: “ Đã tìm thấy dì Ngọc Huyền cùng với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rồi.”
Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Duy Anh nói tiếp: “ Tớ đã nhắc nhở cậu rồi, đừng có bám lấy tớ ở trước mặt của Charlette.”
Hạ Vũ giật mình quay lại thấy Charlette đang nhìn về phía hai người họ.
Duy Anh: “ Thôi được rồi mọi người mau vào nhà thôi!”
Nghe vậy các bạn nữ chạy đổ dồn về phía Duy Anh, thấy cảnh tượng đáng sợ đó Duy Anh lập tức tính bài chuồn:
- “ Vậy tớ đi trước đây.”
Duy Anh chưa kịp chạy thì đã bị các bạn nữa bao vây, rồi Charlette nhanh như một cơn gió chạy đến phía sau lưng của Duy Anh.
Charlette đặt tay lên vai Duy Anh, ánh mắt cô lại tối sầm:
- “ Tụi tớ đến đây để tổ chức tiệc mừng cho Hạ Vũ, bộ cậu không vui sao?”
Giọng nói của Charlette thật đáng sợ, nó khiến Duy Anh cảm thấy sợ hãi:
- “ Ha ha... không... không có đâu!”
Sau khi nghe Duy Anh nói vậy Charlette mới bình tĩnh lại.
Các bạn nữ khác:
- “ Hay quá, tụi mình được vào nhà của Duy Anh rồi!”
- “ Tuyệt quá! Tuyệt quá!”
- “ Tụi tớ có mang một ít bánh đến tặng cho Hạ Vũ đó.”
- “ Lấy ra ăn đi! Mau lấy ra ăn đi!”
Hạ Vũ đứng đằng sau bất lực nhìn bọn họ đang bao quanh Duy Anh đi vào nhà: