“Anh sẽ không đi đâu, Lâm Xuân Nhi.” Tống Thu Hàn nâng mặt Lâm Xuân Nhi lên, nhìn vào mắt cô thật sâu: “Hôm chuẩn bị đi du lịch anh đã nói với em là anh sẽ không đi, anh nói nghiêm túc đấy.”
“Nhưng công việc với người nhà của anh… đều ở nước ngoài.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Kế hoạch công việc có thể thay đổi, anh đang bàn lại với công ty. Còn người nhà, ở nước ngoài có bố anh và những người thân nhất. Nhưng bố anh cũng không thích anh.” Tống Thu Hàn không nói cho Lâm Xuân Nhi biết chuyến đi này vất vả cỡ nào, cũng không muốn trái tim Lâm Xuân Nhi bị gông xiềng trói buộc: “Anh muốn về nước không hoàn toàn là vì em, mà vì ở trong nước anh càng dễ dàng phát huy hơn. Cho nên dù sau này tình yêu của hai ta kết thúc, chúng ta cũng sẽ không mỗi người một chân trời đâu. Chúng ta vẫn sẽ ở trong môt thành phố, còn có thể uống rượu với nhau.” Tống Thu Hàn dừng lại một chút: “Nhưng anh không hy vọng tình yêu của chúng ta chấm dứt. Tình yêu của chúng ta mới bắt đầu, cả đời này vẫn còn rất nhiều chuyện đáng để khám phá cùng nhau, những lúc rảnh rỗi anh sẽ liệt kê danh sách những điều tốt đẹp sẽ cùng em khám phá trong cuộc đời này, sắp xếp đến tám mươi tuổi. Cho nên trừ khi em bỏ cuộc, không thì không ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta cả.”
Trừ khi em bỏ cuộc, không thì không ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta cả. Tống Thu Hàn mang theo toàn bộ quyết tâm, anh biết anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều mưa rền gió dữ, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Thế… ba điều gần nhất trong danh sách của anh là gì?”
“Cùng em xem một buổi bắn pháo hoa giao thừa, sang năm cùng em lên đường đến Huy Châu, với cả… làm chiếc đuôi nhỏ của em, tham gia chuyến du lịch hằng năm của công ty em, cùng em phơi nắng ở Hy Lạp.”
“Wow.” Lâm Xuân Nhi thốt lên: “Giống y hệt danh sách của em.”
…
Đây là đêm cuối cùng trong chuyến du lịch, cũng là đêm cuối cùng trong năm nay.
Đây là một năm rất tốt.
Lâm Xuân Nhi nhớ lại năm này, kể từ cuối hè đầu thu, khoảnh khắc cô bước vào nhà hàng kia, thấy Tống Thu Hàn ngồi ở chỗ đó, tất cả đều trở nên khác hẳn. Cô hiếm khi dựa dẫm vào một người, nhưng từ khoảnh khắc đó, cô đã càng lúc càng ỷ lại Tống Thu Hàn. Cô tưởng rằng chỉ mỗi mình như thế, nhưng không hề biết để được gặp cô, Tống Thu Hàn từng phí tâm tư thế nào, băng qua chặng đường xa bao nhiêu.
Cô tựa đầu vào vai Tống Thu Hàn, nói: “Chuyến đi này sắp kết thúc rồi, một năm mới sắp bắt đầu.”
“Trở về sẽ phải đối mặt với vô số thử thách, mấy ngày nay cứ như thiên đường nơi nhân gian vậy.” Lá thư điện tử của Tống Thu Hàn vừa được gửi đi, một hòn đá gợi lên ngàn tầng sóng. Đương nhiên tin tức cũng được lọt vào tai bố anh, ông từng gửi tin nhắn hỏi anh, Tống Thu Hàn chỉ nói phát triển ở trong nước sẽ tốt hơn, đồng thời gửi nội dung trong thư cho ông xem, coi như giải thích. Bố anh không nói gì nữa, điều này rất kỳ lạ.
“Sau khi quay về em phải đến Thượng Hải một chuyến, chính thức ký hợp đồng với Thành Phẩm, sau đó ở lại đó xem phương án một lần.” Lâm Xuân Nhi bấm ngón tay tính toán: “Rồi sau đó đến Thâm Quyến một chuyến, dự án của Lương Ngộ sắp bắt đầu rồi, nhưng còn một vài chi tiết cần sửa lại, bọn em phải đến tận nơi tìm linh cảm. Có lẽ còn sẽ đến Tây An một chuyến…”
Tống Thu Hàn nắm tay cô: “Ý em là anh sẽ không được gặp bạn gái của anh trong thời gian dài à?”
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Rất có khả năng suốt mười ngày nửa tháng.”
“Nhưng Thành Phẩm với Lương Ngộ đều là dự án của anh, anh có thể kiếm cớ đi gặp em.”
“Nhưng anh không phải là người lấy việc công làm việc tư, em cũng không.”
“Em làm vậy trông như anh không quan trọng chút nào vậy. Anh không hài lòng về chuyện này đâu nhé. Chúng ta mới yêu nhau mà em đã bỏ rơi anh rời đi.” Tống Thu Hàn trêu cô. Anh biết rõ mấy ngày nay rất khó có được, hai người đều có công việc của riêng mình, nếu một năm có được một hai lần như thế này thì e rằng đều là do ông trời thiên vị.
“Vậy thì giữa đường em có thể bay về thăm anh.” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc trả lời.
“Thôi vậy, cứ để anh bay sang đó thăm em đi.”
Hai người cứ thế nghiêm túc thảo luận về việc ai đi thăm ai, thảo luận đến cuối cùng mới phát hiện vấn đề này hoàn toàn không đáng để thảo luận. Cách đó không xa, Trần Khoan Niên và Tiêu Muội đang chụp ảnh với nhau, anh ta cõng Tiêu Muội trên lưng, nhờ người qua đường chụp ảnh hộ.
Điện thoại của Lâm Xuân Nhi vang lên, là Kiều Hạn Văn. Cô thở dài: “Giao tiếp công việc.”
“Nghe đi, anh biết mà.”
Lâm Xuân Nhi bắt máy, nghe thấy bên phía Kiều Hạn Văn rất huyên náo. Có vẻ như anh ta dùng tay che di động nói chuyện với cô: “Chúc mừng năm mới.”
Lâm Xuân Nhi sửng sốt mất một thoáng, cô không ngờ Kiều Hạn Văn sẽ gọi điện cho cô chỉ để nói với cô câu này, thế nên cô cũng trả lời: “Cũng chúc anh năm mới vui vẻ.”
“Rất vui vì được làm quen với cô.” Kiều Hạn Văn còn nói.
“À… Rất vui vì được làm quen với anh.” Lâm Xuân Nhi trả lời anh ta.
Tống Thu Hàn đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện hơi kỳ lạ của họ. Anh hiểu Lâm Xuân Nhi, nhưng anh không biết về Kiều Hạn Văn. Tuy nhiên trong buổi họp báo ngày hôm ấy, Kiều Hạn Văn tặng một bó hoa trước mặt Lâm Xuân Nhi, cũng đưa mắt nhìn về phía anh một cách đầy ẩn ý, điều này khiến trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ.
Kiều Hạn Văn đang chờ lên sân khấu trong tiệc tối cuối giao thừa, anh ta là người cuối cùng. Nhìn sân khấu hào quang lộng lẫy, anh ta bỗng nảy sinh ý nghĩ gọi điện thoại cho Lâm Xuân Nhi. Nghe thấy Lâm Xuân Nhi kinh ngạc, cuối cùng anh ta bật cười thành tiếng, bước ra bên ngoài mấy bước, cuối cùng cũng được im lặng một chút: “Lâm Xuân Nhi, thân là người mở công ty riêng, cô chưa bao giờ gửi tin nhắn chúc mừng cho người khác à? Thậm chí chưa bao giờ ân cần thăm hỏi khách hàng quan trọng?”
“Tôi khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình này.” Lâm Xuân Nhi đưa mắt nhìn Tống Thu Hàn. Anh đứng ở đó nhìn về nơi khác, nhưng Lâm Xuân Nhi vẫn nhận ra sự bất mãn của anh, rõ ràng Tống Thu Hàn rất để bụng tới Kiều Hạn Văn. Thế nên cô nói: “Xin lỗi, tôi đang đón giao thừa với bạn trai nên quên mất chuyện làm ăn.”
Kiều Hạn Văn “ừ” một tiếng: “Tôi sắp lên sân khấu rồi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lâm Xuân Nhi cất điện thoại đi, khẽ ho một tiếng. Tống Thu Hàn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt không vui của anh đã tan biến ngay khi nghe thấy Lâm Xuân Nhi nói đang đón năm mới với bạn trai. Lâm Xuân Nhi thông minh như thế, chắc hẳn cô đều đã biết tất cả, cũng không muốn Tống Thu Hàn chịu bất cứ nỗi ấm ức nào. Cô tựa vào vai Tống Thu Hàn, giơ cao di động, sau lưng là pháo hoa nở rộ. Một cơn gió ập đến, cô dùng khăn quàng cổ che miệng rồi nói với Tống Thu Hàn: “Em sắp chụp nè! Bật filter lên nhé!” Tống Thu Hàn bị cô chọc cười. Lâm Xuân Nhi chụp lại khoảnh khắc này, sau đó tựa vào lòng Tống Thu Hàn ngắm pháo hoa càng thêm rực rỡ.
Khi pháo hoa lộng lẫy sáng ngời nở rộ trên bầu trời, Lâm Xuân Nhi nhón chân lên hôn Tống Thu Hàn: “Chúc mừng năm mới nhé Tống Thu Hàn.”
“Chúc mừng năm mới, Lâm Xuân Nhi.”
Đám đông náo nhiệt, mọi người đều muốn hôn môi người yêu vào khoảnh khắc đặc biệt này, thời khắc này hiếm hoi cỡ nào. Rất nhiều người rơi những giọt nước mắt hạnh phúc vào thời điểm này, đôi mắt của họ trong veo lấp lánh, cùng với cảnh tượng pháo hoa sau lưng chiếu sáng cả bầu trời một vùng. Đây là năm đầu tiên họ yêu nhau, là điều đầu tiên họ làm cùng nhau. Như lời Tống Thu Hàn, cuộc đời dài lâu, đáng để khám phá, nếu muốn, chúng ta có thể giữ nguyên lòng hiếu kỳ, mãi cho đến tám mươi tuổi, mãi tới khi nằm vào quan tài.
Trong vòng bạn bè gần như không có bất cứ bài đăng nào của Lâm Xuân Nhi cuối cùng cũng có một bài đăng, là bức ảnh chụp chung của hai người. Trong ảnh, ánh mắt của họ lấp lánh ánh sao và nụ cười, mái tóc dài của cô tung bay, sau lưng là pháo hoa vô tận. Cô nói: “Cậu thiếu niên của tôi đã trở về đúng hẹn.”
Cô muốn cho Tống Thu Hàn cảm giác an toàn, cùng với tình yêu tràn trề của cô.
Vòng bạn bè của cô bùng nổ.
Chú Trương lập tức gọi điện thoại cho cô: “Cháu đang hẹn hò hả?”
“Vâng ạ.”
“Cháu hẹn hò mà không báo với chú một tiếng? Bây giờ nói cho chú nghe tình hình của bạn trai cháu đi, chú sợ gương mặt đào hoa của cậu ta lừa gạt đối tác của chú.”
Nghe vậy, Tống Thu Hàn đang xem văn kiện thì nhếch môi cười.
Lâm Xuân Nhi sợ chú Trương sẽ nói nhiều câu quá quắt hơn nên vội ngắt lời: “Là người tài trợ mà lần trước kéo vào nhóm ‘Niềm vui giản đơn’, Tống Thu Hàn.”
“Hở?” Lần này đến lượt chú Trương sửng sốt: “Chẳng lẽ vì làm công ích nên cháu dùng sắc đẹp quyến rũ con nhà giàu?”
Cuối cùng Tống Thu Hàn không nhịn được mà bật cười.
“Không phải!” Lâm Xuân Nhi giải thích: “Là cậu thiếu niên của cháu, cậu thiếu niên mà cháu từng kể với chú ấy.”
Chú Trương sửng sốt thật lâu. Ông nhớ cảnh tượng lúc Lâm Xuân Nhi kể về cậu thiếu niên ấy, họ tăng ca quá đêm khuya, ông dẫn theo mấy thanh niên đi ăn ở quán xiên bẩn nướng, họ đều uống rất nhiều rượu, có người hỏi rốt cuộc tại sao cô lại muốn làm về chuyên đề kia? Cô bảo cô từng yêu một cậu thiếu niên, nhưng cậu thiếu niên ấy đã biến mất trong biển người. Hôm đó họ ca hát rất nhiều, cũng rơi nước mắt rất nhiều.
Chú Trương là văn nhân, ít khi nói thô tục, nhưng lúc này ông sửng sốt một lát, lau mắt rồi nói: “Vãi thật, tự nhiên chú lại muốn khóc là sao? Chúc phúc cho hai đứa vậy! Bảo bạn trai cháu đồng ý lời mời kết bạn của chú, sau Tết chú sẽ về uống rượu với cậu ấy!” Ông có sự thanh cao của văn nhân, nhận định giao tình của người quân tử nhạt như nước lã, ít khi chủ động gửi lời mời kết bạn cho người khác.
Thấy cô cúp máy, Tống Thu Hàn hỏi: “Sao chú Trương biết em đang hẹn hò?”
Lâm Xuân Nhi chỉ vào di động, Tống Thu Hàn mở lên xem thì thấy bài đăng ấy.
Một cơn gió nhẹ nhàng mềm mại lướt qua trái tim anh, khiến mảnh đất cằn cỗi quanh năm của anh nhú lên một mầm cây. Anh sẵn sàng đặt tên cho mầm non ấy là “mầm xuân”.
Tin nhắn đầu tiên mà chú Trương gửi cho Tống Thu Hàn là: “Tôi giao con gái tôi cho cậu, cậu phải đối xử thật tốt với con bé đấy.” Chú Trương và vợ là DINK* chân chính, lại nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi. Sau khi quen biết với Lâm Xuân Nhi cũng coi Lâm Xuân Nhi như con gái của mình. Ông từng nói nếu ông có con gái thì sẽ giống hệt như Lâm Xuân Nhi.
(*: Viết tắt của Double Income, No Kids, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.)
“Chắc chắn rồi ạ.” Tống Thu Hàn trả lời.
Lâm Xuân Nhi gối đầu lên đùi anh trả lời tin nhắn của mọi người. Tin nhắn quá nhiều, cô trả lời không xuể, thế là dứt khoát ném điện thoại sang một bên, không trả lời nữa.
Tống Thu Hàn cất máy tính, hai người khoanh chân ngồi trên giường, bỗng nhiên không biết nên làm gì. Mặc dù Tống Thu Hàn rất muốn bảo Lâm Xuân Nhi giúp mình thêm lần nữa, nhưng anh không thể mở lời, bèn hỏi cô: “Có muốn tâm sự đêm khuya trong đêm du lịch cuối cùng không?”
“Được thôi.” Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Tiêu Muội mới nói với em cậu ấy sắp dọn ra khỏi chỗ em rồi, dọn đến nhà Trần Khoan Niên sống chung với cậu ấy.”
“Hả?” Tống Thu Hàn hơi kinh ngạc, chuyện này không giống với tác phong của Trần Khoan Niên. Anh ta chưa bao giờ dẫn phụ nữ về nhà, huống chi là sống chung.
“Đúng thế, Tiêu Muội nói sáng nay thức dậy Trần Khoan Niên bỗng hỏi cậu ấy có muốn sống thử trước không.” Lâm Xuân Nhi thở dài: “Cuối cùng tên háo sắc Trần Khoan Niên này vẫn lừa gạt được nữ tiến sĩ ngây thơ đáng yêu của em.”
“Cũng không hẳn là lừa.” Tống Thu Hàn kéo Lâm Xuân Nhi cùng nhau tựa vào đầu giường: “Theo những gì anh hiểu về cậu ấy thì lần này cậu ấy thật lòng. Trước kia cậu ấy sẽ không dẫn phụ nữ về nhà đâu.”
“Vậy còn anh? Trước kia anh có dẫn phụ nữ về nhà không? Hai cô bạn gái cũ của anh…” Tống Thu Hàn đề nghị trò chuyện đêm khuya nên đương nhiên anh sẽ không nuốt lời: “Hai bạn gái cũ của anh… em có hứng thú lắm hả? Muốn làm quen không?” Tống Thu Hàn trêu cô.
“Sau đó bọn em cùng nhau tâm sự đời sống tình d/ục với anh của mỗi người hả? Thế thì em sẽ chịu thiệt.” Lâm Xuân Nhi bĩu môi: “Kỳ rụng dâu không biết cố gắng của em, vừa lúc kéo dài suốt cả kỳ nghỉ, khiến trái tim háo sắc rục rịch của em không có chỗ triển khai, phá hoại của trời…” Ánh mắt của cô liếc về phía bụng Tống Thu Hàn, khẽ ho một tiếng.
Mấy năm nay Tống Thu Hàn sống rất cấm dục, bỗng nhiên gặp phải một nữ tội phạm như vậy làm anh bỗng hoảng hốt. Sau một lúc lâu anh mới nhìn về phía Lâm Xuân Nhi nói chuyện không ngượng mồm: “Cho nên em cảm thấy tiếc nuối về chuyện này hả?”
“Không thì sao!” Lâm Xuân Nhi thò tay từ dưới chăn, nhưng lại bị Tống Thu Hàn nắm chặt: “Lâm Xuân Nhi.” Anh nghiêm mặt nói: “Em không cần tiếc nuối, Tiêu Muội dọn ra khỏi nhà em, vừa lúc cho anh vào ở. Đến lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để nhấm nháp của trời của nhau.” Ánh mắt của anh lướt qua bộ ng/ực Lâm Xuân Nhi, thứ che giấu bên trong là thứ mà anh mơ ước từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ mình nhất thời không kìm nén được sẽ máu nhuộm ga giường. Thấy Lâm Xuân Nhi sững sờ ở đó, anh nhéo má cô: “Cho nên em chỉ muốn nhấm nháp thân xác của anh, chứ không muốn anh sống chung với em phải không? Đồ gái hư.”
Lâm Xuân Nhi đang rất nghiêm túc.
Cô thật sự suy nghĩ Tống Thu Hàn có thể dọn vào nhà cô hay không, vẻ mặt nghiêm lại. Thấy cô như thế, Tống Thu Hàn không nhịn được thở dài trong lòng, lại không muốn khó xử cô, bèn nói: “Trêu em đấy, anh không sống chung với em đâu. Hai ta đều là người thích tự do, sống chung trong nhà em thì tương đương với đánh mất hơn một nửa tự do.”
“Ừm, nhưng vừa rồi em còn định mời anh sống chung với em.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh: “Em đang tìm từ để nói, nhưng anh nói vậy…”
“Được rồi.” Tống Thu Hàn ngắt lời cô: “Em không cần tìm từ, anh đồng ý. Anh nghĩ chắc tự do cũng không quan trọng như trước đâu.” Trước mặt Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn không có nguyên tắc gì hết, thậm chí còn hơi vô sỉ, bất kể Lâm Xuân Nhi nói thật hay nói đùa thì anh đều chặn toàn bộ lý do từ chối của Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi liếc nhìn anh: “Người nói tự do cao hơn tất cả là anh, người nói tự do không quan trọng như trước cũng là anh… Thế thì chờ Tiêu Muội dọn ra ngoài, chiếc chìa khóa đó sẽ cho anh.” Cô hơi đỏ mặt, cô còn tưởng mình sẽ mâu thuẫn, nhưng không hề. Toàn bộ nguyên tắc, điểm mấu chốt của cô đều thất thủ trước mặt Tống Thu Hàn. Thậm chí không những cô không cảm thấy mâu thuẫn mà còn hơi mong chờ.
“Em còn nhớ mật khẩu mở khóa nhà anh không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
Lâm Xuân Nhi ngẫm nghĩ: “061425.”
“Chính là con số này. Chỉ có ba người chúng ta và dì Thượng biết, sau này em cũng có thể sống ở chỗ anh. Em nói em thích xem phim trong rạp chiếu phim cá nhân vào ngày tuyết rơi, chỗ anh vừa hay làm được.”
Tống Thu Hàn vẫn còn nhớ lời nói của Lâm Xuân Nhi trong rạp chiếu phim cá nhân vào lần đầu tiên đến nhà anh. Sợ Lâm Xuân Nhi không muốn, anh lại dụ dỗ cô: “Anh cất giữ rất nhiều đĩa gốc của điện ảnh trắng đen, có thể bật cho em xem. Gần đây anh còn học làm cà phê, tìm được món kem sữa ngon nhất, bữa sau chúng ta mỗi người bưng một ly dirty mà em thích nhất xem điện ảnh trắng đen, cũng sung sướng đấy.”
Người kiệm lời như Tống Thu Hàn, trước mặt Lâm Xuân Nhi lại biến thành một kẻ hay nói rõ đầu rõ đuôi. Lâm Xuân Nhi đắm chìm trong cảnh tượng sống chung mà Tống Thu Hàn miêu tả cho cô, không ngờ cô còn cảm thấy rất tuyệt.
“Thế thì lúc đi làm chúng ta có thể ở chỗ em, bởi vì đều gần cả công ty anh với công ty em. Còn cuối tuần thì đến nhà anh.” Lâm Xuân Nhi đề nghị thêm.
“Anh đồng ý.” Tống Thu Hàn gật đầu, khóe miệng cong lên, không thể giấu được ý cười. Anh cảm thấy mình như hồ ly ngàn năm vậy, tốn hết tâm tư trêu chọc cô gái Lâm Xuân Nhi còn chưa hiểu sự đời này, cho đến khi cô rơi vào lưới tình mà anh đan, không thể chạy thoát.
“Trò chuyện đêm khuya tuyệt lắm, anh rất thích.” Tống Thu Hàn còn nói thêm.
Ban ngày còn không muốn chuyến đi này kết thúc quá nhanh, sợ trở về thành phố kia, mỗi người bận rộn công việc của mình, muốn gặp mặt một lần cũng khó. Giờ đây lại mong chờ chuyến đi này kết thúc, cuộc sống mới kéo đến.
Lâm Xuân Nhi đi ngủ, Tống Thu Hàn cầm di động gửi tin nhắn cho Trần Khoan Niên: “Tốt với Tiêu Muội chút đi, đừng làm hỏng kế hoạch sống chung của hai cậu. Hơn nữa tốt nhất ngày mai vừa về là dọn đi luôn.”
Trần Khoan Niên gửi cho anh một dấu chấm hỏi.
“Tiêu Muội dọn đi thì đưa chìa khóa cho tôi. Chuyện này nhất định không thể kéo dài, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Ha ha ha ha, cậu muốn sống chung với Lâm Xuân Nhi à?” Trần Khoan Niên không nhịn được cười ầm lên, lần đầu tiên trong đời thấy Tống Thu Hàn lo lắng không yên như vậy, sợ một cô gái chạy trốn, quả thực quá kinh ngạc.
“Đúng.”
“Lâm Xuân Nhi đồng ý rồi á? Lâm Xuân Nhi chán ghét mối quan hệ không có giới hạn.”
“Đúng, cô ấy đồng ý rồi. Cho nên cậu bảo Tiêu Muội ngày mai lập tức dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà, tôi có thể giúp một tay.”
“… Thế thì Tiêu Muội phải đồng ý đã.”
“Nếu cậu không làm được thì tôi có thể nói thay cậu.”
“… Vãi lúa, cuối cùng tôi cũng được thấy vẻ mặt lo lắng không yên của cậu chủ Tống mặt lạnh. Kỳ rụng dâu của Lâm Xuân Nhi hết chưa? Con thú lớn bị nhốt mấy năm của cậu đã tìm thấy sào huyệt bí ẩn chưa? Cảm giác thế nào?”
“…”
Ngày mai là ngày lành, Tống Thu Hàn thầm nghĩ. Nhà Lâm Xuân Nhi ấp ám dễ chịu, đồ dùng trên giường của cô tất nhiên còn có mùi thơm trên người cô, ngày mai đến mau đi! Tống Thu Hàn trở mình kéo Lâm Xuân Nhi ngủ say vào lòng, thầm nghĩ em cứ ngủ bù cho đã đi, đêm mai anh sẽ không cho em ngủ đâu.