Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 87



“Bố và dì Thượng cũng đổi vé máy bay ngày mai, đi cùng con.” Tống Lương Ngọc nói.

“Chẳng phải còn chưa gặp bạn cũ à?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Bạn cũ đi chơi rồi, để lần sau vậy.”

Tống Thu Hàn ngẩng đầu nhìn ông ta, không nói thêm câu nào. Anh đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, lấy chiếc bình nước kia, khi cất vào ba lô chợt nhớ tới dáng vẻ của Lâm Xuân Nhi khi trả bình cho anh, cô kéo anh lùi về sau mấy bước, miệng đếm: một hai ba bốn, chiếc cửa sổ thứ năm, cậu ở đây chờ tớ nhé!

Tới khi anh thu dọn xong xuôi thì thấy Kiều Hạn Văn bác bỏ tin đồn. Anh ta thản nhiên đứng trước mấy chục công ty truyền thông, không dùng bản thảo của công ty xử lý khủng hoảng truyền thông mà Tống Thu Hàn tìm cho anh ta, chỉ nói: “Không phải sự thật, tôi đang chuẩn bị dựa vào kiện cáo để kiếm lời một trận đây. Truyền thông nhà ai từng chia sẻ thông tin giả ấy có thể chủ động liên lạc với tôi để giải quyết riêng tư, nói không chừng có thể đền bù ít đi một chút.” Mặt anh ta nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao chèn ép bầu không khí hóng hớt chung quanh, sau đó xoay người rời đi.



Đa số người trưởng thành chia tay đều rất thể diện, ví dụ như Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi. Họ tiến hành một cuộc chia tay lý trí, không nói thêm một câu vô nghĩa, ngày đó đi là đi luôn, sau này không nói chuyện nữa.

Lúc máy bay bay lên không trung, Tống Thu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận phân biệt khu vực sinh sống của Lâm Xuân Nhi. Nhưng thành phố này rộng lớn vô ngần, anh tìm thật lâu, mãi cho tới khi máy bay bay lên tầng mây vẫn không tìm thấy. Không biết giờ Lâm Xuân Nhi đang làm gì? Có lẽ đang tất bật làm việc, hoặc là cùng bạn thân nào đó chạy đến một bữa tiệc xã giao có giá trị. Khi cô thích một người, bất kể cách bao xa cũng sẽ đi gặp người ấy, sợ người ta chờ mình. Tống Thu Hàn biết, bởi vì cô cũng từng mang theo mồ hôi trên trán chạy về phía anh.

Khóe mắt Tống Thu Hàn hơi ươn ướt, anh không thể nói rõ tâm trạng của mình, trong lòng anh biết Lâm Xuân Nhi không phải là người như vậy, nhưng lại oán trách cô dễ dàng đẩy anh ra. Trần Khoan Niên ngồi bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Luyến tiếc à?”

“Không.”

“Vậy sao cậu cứ nhìn ra ngoài trời thế?”

“Ngắm phong cảnh thôi.”

Trần Khoan Niên hơi trầm tư, sau đó nói: “Mẹ của Tiêu Muội đến đây, hồi học cấp ba chắc cậu cũng từng gặp bà ấy, là một vị phụ huynh rất đáng yêu, làm bí thư trong một nhà máy, nói là đến đây nấu cơm cho họ, đến Tết sẽ dẫn họ sang Thái Lan mát xa.”

“Ừ.”

“Cậu không tò mò Lâm Xuân Nhi có buồn hay không hả?”

“Không tò mò.”

“Ờ.”



Lâm Xuân Nhi đạp xe đến chợ hoa.

Trước giao thừa, chợ hoa biển người tấp nập, cô chen chúc trong đám đông thật lâu cũng chỉ để mua một chậu hoa thủy tiên. Cô chọn một lúc lâu, thủy tiên xanh lá mạ, trên đỉnh là mấy nụ hoa trắng nõn, đến đêm giao thừa hẳn là sẽ nở rộ. Cô lại chọn một bó hoa hướng dương thật to, bảo chủ quán cột lên lưng giúp cô, trông cứ như một thanh kiếm sắc bén. Cô đạp xe về nhà, nhận thấy một chiếc xe hơi cứ chầm chậm đi theo sau, thế là cô dừng lại nhìn chiếc xe ấy.

Một người bước xuống xe, không ngờ lại là Khương Phương Lộ đã lâu không gặp.

“Sao anh lại ở đây?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta: “Năm nay không về nhà ăn Tết à?”

“Không về.” Khương Phương Lộ chỉ vào bó hoa sau lưng cô, cười nói: “Cô có chắc sau khi về nhà mấy đóa hoa kia sẽ không chết cóng không?” 

“Không đâu.” Lâm Xuân Nhi đưa tay ra sau lưng rút một bông hoa đưa cho anh: “Nè, tặng anh, chúc anh năm mới vui vẻ.”

Khương Phương Lộ nhận lấy bông hoa hướng dương màu cam, đặt trước mũi ngửi mùi: “Thơm đấy. Ngày Tết có muốn uống chút rượu không?”

“Uống chút rượu cũng được, nhưng tôi phải đưa hoa về nhà.”

“Vậy gặp mặt ở khu chung cư của cô đi!” Khương Phương Lộ lên xe, đặt bông hoa lên ghế lái phụ, lại cảm thấy không ổn, bèn kẹp trên giương chiếu hậu. Đến khi anh ta ngẩng đầu lên thì Lâm Xuân Nhi chỉ còn lại bóng lưng, đạp xe chạy nhanh.

Nhìn một lát, khóe miệng Khương Phương Lộ hiện lên ý cười, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Xuân Nhi dẫn Khương Phương Lộ đi uống rượu trắng. Hai người tìm một quán rượu rồi ngồi vào trong đó, mỗi người một chai rượu trắng bắt đầu uống cùng nhau. Hôm nay tửu lượng của cô cao, mấy chai rượu trắng vào bụng mà không có phản ứng gì, chỉ vào chai rượu rồi hỏi Khương Phương Lộ: “Anh nói xem có phải đây là rượu giả không?”

“Không có chuyện đó đâu. Có phải cô có tâm sự gì không?”

“Tôi không có. Hôm qua tôi còn tung hoành tám phương lúc làm việc ấy chứ. Tiết Lộ Dao của công ty Trường Dã không biết tìm đâu ra số điện thoại của tôi, tôi còn đang họp thì anh ta gọi điện thoại tới, hỏi tôi có thể giải quyết riêng tư được không. Tôi bảo không được, nếu không bồi thường thì tôi sẽ tăng giá, anh ta cũng có vẻ tốt tính, đồng ý liên hồi, bảo là anh ta sẽ liên lạc với anh để bàn chuyện bồi thường. Thế cuối cùng anh ta có liên lạc với anh không?”

“Liên lạc rồi, đã bắt đầu tiến hành thủ tục theo pháp luật, hôm nay tôi đã nói với Tiểu Hỷ.” Khương Phương Lộ giơ ngón cái với cô: “Cô cũng thật lợi hại, Tiết Lộ Dao nổi tiếng là khó chơi, thế mà cô có thể giải quyết vụ kiện này một cách nhanh chóng.”

“Không phải tôi giải quyết.” Lâm Xuân Nhi chống má nói: “Trong lòng tôi biết rõ mà. Tiết Lộ Dao chỉ nể mặt Tống Thu Hàn thôi.”

“Bạn trai cô à…” Khương Phương Lộ bình tĩnh nói.

Anh ta nói vậy, Lâm Xuân Nhi ngẩn người, lấy di động ra mở vòng bạn bè của Tống Thu Hàn, thấy bài đăng về cô vẫn còn, không ngờ anh vẫn không xóa nó đi. Thế là cô đặt di động lên bàn, cười với Khương Phương Lộ.

“Tống Thu Hàn được đấy, đau lòng cho cô lắm. Sau khi xảy ra chuyện của cô với Kiều Hạn Văn, anh ta đã liên lạc với tôi ngay lập tức, yêu cầu tôi phát giấy mời luật sư, còn tìm đội ngũ xử lý khủng hoảng truyền thông đắt đỏ để viết bản thảo đính chính tin đồn cho Kiều Hạn Văn. Nào ngờ thằng ranh Kiều Hạn Văn kia lại không diễn theo kịch bản, nói hai câu bật cánh phóng viên tanh tách. Tôi và Tống Thu Hàn đã hợp tác với nhau mấy năm, chưa bao giờ thấy anh ta cáu giận như lần này.”

“Ừm.” Lâm Xuân Nhi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, “ừ” một tiếng: “Khen tiếp đi.”

“Hồi trước anh ta vừa về nước đã bị tung tin đồn tình cảm với Viên Như, lúc đó xử lý quyết đoán dứt khoát lắm. Những chuyện này anh ta không nói với cô à?”

Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không.”

“Tóm lại tôi kính trọng Tống Thu Hàn là đàn ông đích thực.”

“Ừ.”

Lâm Xuân Nhi vẫn giữ nguyên tư thế, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ngày Tống Thu Hàn rời đi, Lâm Xuân Nhi đã trở về làm việc, cô mở mấy cuộc họp trong công ty, rồi lại gặp mặt hai khách hàng từ xa, mỗi khi vô tình giương mắt nhìn lên bầu trời, thấy một chiếc máy bay bay qua sẽ nghĩ có phải đó là chuyến bay của Tống Thu Hàn không. Cô cho rằng mình sẽ đau khổ rất lâu, cô thấy người khác chia tay thật sự mất nửa cái mạng, nhưng cô không như thế. Cô chỉ đau đớn đúng một ngày, hôm sau lập tức khỏi hẳn, nhẹ bẫng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tống Thu Hàn cũng kiên quyết, sau đêm hôm ấy không còn tin tức gì nữa, lúc rời đi cũng không chào hỏi tiếng nào. Anh nói cảm ơn Lâm Xuân Nhi đã giúp anh được chứng kiến sự xấu xí của thế giới người lớn, một người trong lòng không che giấu sự dơ bẩn như Tống Thu Hàn, nhất định đã hối hận vì yêu cô lắm nhỉ? Lâm Xuân Nhi lại gọi thêm một chai rượu trắng, miệng lẩm bẩm: “Rượu này trăm phần trăm là giả.”

Khương Phương Lộ đè lên chai rượu: “Hôm nay cô hơi là lạ.”

Lâm Xuân Nhi nhún vai: “Mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy mà.”

“Không tâm sự với tôi à?”

“Đều nằm trong rượu cả rồi. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Bạn thân uống rượu, bất kể nguyên do, chỉ cần tận hứng.”

“Vậy thì cô ăn miếng cơm đã rồi hẵng tận hứng, cả buổi rồi không thấy cô động đũa lần nào.”

Lâm Xuân Nhi lột vỏ một con tôm sú rồi ăn, sau đó lại bắt đầu uống rượu, cuối cùng khi nhận thấy mình đã choáng váng, cô không chịu uống nữa. Cô không muốn thêm phiền phức cho người khác, bèn lấy di động tự đặt một chiếc xe, sau đó đồng bộ thông tin của taxi cho Khương Phương Lộ: “Xảy ra chuyện gì thì tìm chiếc xe này nhé.” Rồi cô đứng dậy.

Uống rượu gặp gió, men say sẽ ùa lên, nhưng cô vẫn tỉnh táo lên xe và xuống xe, cũng nhớ rõ nhà mình ở đâu, còn có thể tự mở cửa. Cô vẫn nhớ đánh răng rửa mặt, thậm chí vẫn nhớ lời nói của bí thư với mình: “Con nhóc chết tiệt này, lần sau còn uống nhiều như thế thì chịu gia pháp biết chưa!” Sau đó cô không còn nhớ gì nữa.

Lâm Xuân Nhi không nhớ cô ôm bí thư khóc một trận, rồi lại ôm Tiêu Muội khóc một trận, lấy di động ra nói với họ: “Tống Thu Hàn không xóa bài đăng trong vòng bạn bè, ý anh ấy là sao đây? Con phải gọi điện thoại hỏi anh ấy cái đã.” Tiêu Muội lập tức giật điện thoại của cô, lý do giống hệt lúc trước Lâm Xuân Nhi giấu điện thoại của cô ấy: sợ cô tỉnh dậy sẽ hối hận. Cô giày vò cả đêm, nôn mửa tới nửa đêm, khó chịu hơn nửa đêm, hôm sau ngủ một mạch đến giữa trưa, đến khi mở mắt ra lập tức cảm thấy mình được hồi sinh.

Bí thư đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên lách cách leng keng trong nhà bếp, Lâm Xuân Nhi đứng dậy giúp một tay.

Tiêu Muội chui trong phòng Lâm Xuân Nhi gọi điện thoại video với Trần Khoan Niên, sợ bị bí thư bắt gặp nên còn khóa trái cửa. Thấy bên phía Trần Khoan Niên vô cùng náo nhiệt, cô ấy bèn hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”

“Hôm nay khu người Hoa có hoạt động, anh với Tống Thu Hàn đều bị kéo đến ăn mừng giao thừa.” Trần Khoan Niên chuyển camera về phía Tống Thu Hàn, anh đang ngồi một mình, Trần Khoan Niên gọi anh: “Lại đây nào cậu chủ Tống, chào cô bé nhà tôi một câu đi.”

Tống Thu Hàn quay đầu sang, thấy sắc màu ấm sau lưng Tiêu Muội trong màn hình. Anh biết nơi đó, là phòng của Lâm Xuân Nhi, bèn vẫy tay với Tiêu Muội rồi quay đầu đi.

Trần Khoan Niên đá vào chân anh một cái, muốn bảo anh nói chuyện, anh lại dịch ra xa một chút, ngồi xem Gala Đêm Xuân. Nhóm người lớn đang chơi bài bridge, luận bàn nấu nướng, trao đổi hàng xa xỉ, mấy thứ này Tống Thu Hàn đều không có hứng thú. Trần Khoan Niên và Tiêu Muội trò chuyện một lúc lâu, Tống Thu Hàn nghe thấy giọng nói ấm áp của Lâm Xuân Nhi cách ván cửa: “Ăn sủi cảo thôi! Mau lên!”

Tiêu Muội thè lưỡi với Trần Khoan Niên: “Phải cúp máy rồi, bọn em phải đi ăn sủi cảo đây!”

Trần Khoan Niên cúp điện thoại, nói với Tống Thu Hàn: “Chia tay thì cả đời không quay lại với nhau nữa à? Thế lỡ sau này tôi với Tiêu Muội kết hôn còn định mời các cậu làm phù dâu phù rể đây này, gượng gạo thì không xong đâu.”

Tống Thu Hàn liếc anh ta, vẫn không lên tiếng.

“Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?” Trần Khoan Niên cảm thấy Tống Thu Hàn hơi lạ. Anh thích Lâm Xuân Nhi đến thế, vậy mà đến lúc chia tay lại bình tĩnh thế này, rõ ràng đang chuẩn bị gì đó. Anh ta lại gần bên cạnh Tống Thu Hàn, khẽ hỏi: “Cậu nói với tôi được không?”

Tống Thu Hàn lắc đầu: “Không có chuyện gì. Ông già nhà tôi bảo tôi ngày kia đi xem triển lãm với Phương Gia Lỵ, tôi đồng ý rồi.”

“?” Trần Khoan Niên khó tin nhìn anh: “Cậu đi xem triển lãm với Phương Gia Lỵ á?”

“Đúng, đi xem triển lãm thì làm sao? Chẳng phải lúc trước cậu bảo Phương Gia Lỵ rất xinh đẹp à?” Vẻ mặt Tống Thu Hàn không giống như đang đùa, điều này khiến Trần Khoan Niên càng kinh ngạc hơn: “Cậu có chắc không cần Lâm Xuân Nhi nữa không?”

“Không cần nữa.”

Phương Gia Lỵ chầm chậm bước đến ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ hỏi anh: “Anh thật sự tự nguyện đi xem triển lãm cùng em à?”

“Buổi triển lãm đó rất hay, trước đó tôi đã chú ý tới rồi.”

Phương Gia Lỵ cứ cảm thấy Tống Thu Hàn như vậy không chân thật. Cô ta nhìn chằm chằm Tống Thu Hàn một lúc lâu, thấy sắc mặt anh không thay đổi, lại nghĩ có lẽ tình cảm của anh với Lâm Xuân Nhi thật sự không sâu đậm như mình nghĩ, chỉ là nguyện vọng thời niên thiếu thôi. Nhưng cô ta không dám liều lĩnh, cô ta sợ không biết khi nào Tống Thu Hàn sẽ lại thốt ra một câu làm tổn thương người khác, thế là chỉ im lặng ngồi bên cạnh anh.

Đêm giao thừa 11 giờ 59 phút theo giờ Bắc Kinh, Tống Thu Hàn đứng dậy bước ra ngoài, gọi điện thoại cho Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi nhét một viên cherry tựa vào người bí thư, thấy cuộc gọi của Tống Thu Hàn, cô lưỡng lự mấy giây, cuối cùng vẫn bắt máy. TV đã bắt đầu đếm ngược thời gian, Tống Thu Hàn không nói một lời, Lâm Xuân Nhi cũng không lên tiếng. Thời gian đếm ngược đến số một, thế giới tràn ngập vui mừng, pháo hoa nổ vang bên ngoài, Tống Thu Hàn nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới.”