Nghe từ miệng bà nói, Mộc Thư cứ thế mà cười tít cả mắt.
Trịnh Quân Thành nhìn cô ta như vậy cũng không khỏi tủm tỉm ôm Mộc Lam cười.
Chỉ tội cho Thẩm Mộc Lam không hiểu mà cứ cau có tỏ rõ vẻ không thích cái tên này.
Mãi cho đến lúc lên xe trở về nhà, được anh giải thích thì cô mới ngớ người ra.
Hóa ra mẹ chồng cô đúng thật là cao tay!
Tiểu tam vừa vào nhà đã bị bà chơi cho cả vố mà không biết, lại còn tít mắt cười vui vẻ lắm ấy chứ!
Đỉnh thật sự!
Mộc Lam gật gật đầu tán thưởng bà. Nhìn lại bản thân mình, cô không khỏi chép miệng..
Nếu hôm nay không có mẹ chồng cô ở đấy, thì có lẽ con trà xanh kia đã được nước dẫm lên đầu cô rồi gọi "Thành Thành" không chút nể nang gì rồi.
Kể ra cũng hay thật!
Thẩm Mộc Lam cô mới là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng vào nhà họ Trịnh, là vợ hợp pháp của Trịnh Quân Thành.
Vậy mà cô toàn gọi thẳng tên Trịnh Quân Thành này, Trịnh Quân Thành nọ.
Chứ có bao giờ mà gọi Thành Thành như cô ta đâu?
Vợ chính thức còn chưa gọi thì tiểu tam như ả có tư cách gì mà gọi chồng cô thế chứ?
Có lẽ mẹ chồng cô nói đúng, cô với Quân Thành thật sự nên có thêm một đứa con rồi!
Liếc mắt nhìn anh đang chăm chú lái xe, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy người này cũng rất tốt ấy chứ!
Chi ít so với quá khứ sống trong cô nhi viện của cô thì anh ta đối với cô cũng thật sự không tồi.
Nếu đã đối với cô như thế thì sao cô lại phải ly hôn? Sinh cho anh một đứa con rồi một nhà ba người cùng nhau vui vẻ, chẳng phải cũng rất hạnh phúc sao?
Xe vừa dừng vào trong sân nhà, anh vừa tháo dây an toàn mà định mở cửa xe ra ngoài như thói quen thì bỗng nhiên tay bị Mộc Lam giữ lại..
"Em sao đấy?"
"Thành, em...em.."
"Hửm?"
Một tay vòng qua cổ anh, Thẩm Mộc Lam cứ thế mà nhướn người định hôn tới.
Trịnh Quân Thành cũng vì hành động này của cô mà làm cho sững người.
"Quân Thành, chúng ta có con đi?"
Vừa dứt câu, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên tiếng gõ vào cửa xe vang lên.
Bên ngoài là một thanh niên mặt mũi cũng khôi ngô, mặc áo sơ mi trắng không biết ngại mà áp mặt vào cửa xem vợ chồng nhà người ta âu yếm.