Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 33



Giờ địa phương là 14 giờ 55 phút chiều, chuyến bay từ Bắc Kinh đến New York chở hành khách đáp xuống sân bay JFK đúng giờ.

Dưới bầu trời xanh thẳm, mưa phùn lất phất. Những hạt mưa rơi xuống cửa kính của sân bay, dần dần hội tụ thành những đường nước chảy uốn lượn đi xuống.

Trước đây vì nguyên nhân công việc, thỉnh thoảng Trình Đẳng cũng ở lại đây. Nhưng lúc đó luôn có Đinh Thành ở bên cạnh anh.

Đây là lần đầu tiên Trình Đẳng một mình một ngựa bay đến New York.

Hôm nay đến một mình nên vừa ra khỏi sân bay, anh có hơi mất phương hướng.

Sau khi đi một vòng, Trình Đẳng vẫn chưa tìm được điểm bắt taxi mà ban nãy nhân viên sân bay chỉ dẫn cho mình.

Một mình một vali đứng trên lề đường ngoài sân bay, khí chất đặc biệt của đàn ông phương Đông, vóc dáng cao ráo, góc nghiêng rõ nét, điển trai lạnh lùng, chẳng mấy chốc đã thu hút vô số ánh mắt tò mò của các cô gái xa lạ.

Nhưng người đàn ông đang bị chú ý kia không hề cảm nhận được, chỉ tập trung cúi đầu xem điện thoại.

Anh hơi nhíu mày, mắt nheo lại. Ngón tay thon dài liên tục bấm bấm trên điện thoại, khi gọi đi chỉ có một giọng nữ máy móc lạnh nhạt lặp đi lặp lại hồi đáp anh, qua loa và thờ ơ.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Trình Đẳng nhắm mắt, cố gắng đè nén sự nóng nảy đang quay cuồng trong lòng.

Bình thường lúc Nhậm Kha bận rộn cũng hay không nghe máy của anh nhưng vì biết anh lo lắng, nên trước nay cô chưa từng tắt máy.

Vậy mà hôm nay gọi cho cô mãi không được, điều này làm cho nỗi bất an trong lòng Trình Đẳng dần trở thành một quả cầu tuyết, ngày một lớn hơn.

Điều đó làm Trình Đẳng càng nôn nóng hơn.

Anh vừa ngước mắt lên thì chợt thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn, tóc vàng mắt xanh đang từ đối diện đi về phía mình.

Ánh mắt người đàn ông kia sắc bén và thẳng thắn, không hề lằng nhằng, Trình Đẳng chỉ nhìn thoáng qua đã biết mục tiêu của anh ta là mình.

Nhưng anh ngẫm lại chốc lát, chắc chắn rằng anh cũng không nhận ra đối phương.

Nghĩ như vậy, Trình Đẳng đứng tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại ngấm ngầm trở nên lạnh lùng hơn.

Thực ra Kevin đã chú ý đến người đàn ông cứ đứng bên đường này từ lâu rồi.

Nguyên nhân chủ yếu là vì trên tai trái của anh đeo chiếc máy trợ thính do văn phòng ER sản xuất.

Ban đầu Kevin cảm thấy rất vui vẻ, sản phẩm do văn phòng mình nghiên cứu nhận được sự khẳng định của mọi người, điều này chính là một sự khen thưởng về tinh thần đối với anh ấy.

Thế là anh ấy kiêu ngạo hơn, không khỏi quan sát người đàn ông kia thêm vài lần. Nhưng sau khi quan sát kỹ, Kevin lại không kìm được sự kinh ngạc.

Vì anh ấy nhanh chóng phát hiện ra chiếc máy trợ thính trên tai trái người đàn ông kia đeo không phải loại phổ biến trên thị trường mà là chiếc máy trợ thính trước đây thành viên của văn phòng – Nhậm Kha đặt làm riêng theo yêu cầu.

Mặt bên của máy thậm chí còn được khắc chữ tiếng Trung tinh tế.

Trên đời này chỉ có một chiếc duy nhất, tuyệt đối không có chiếc thứ hai.

Kevin hoàn hồn lại, nhớ đến tình cảnh của Nhậm Kha bây giờ thì trong lòng quýnh quáng lên, vô thức đi về phía trước muốn tìm đáp án.

Nhưng sự lạnh lùng và phòng bị trong mắt đối phương khiến Kevin chợt thay đổi lời nói ra: “Quý ông, anh có cần giúp đỡ gì không?”

Phải thừa nhận rằng đây không phải là cách cư xử của một quý ông nhưng vì tình huống gấp gáp, Kevin cũng chẳng màng đến những chuyện khác. Anh ấy cố gắng nở nụ cười chân thành, để lộ hàm răng trắng sáng biểu đạt thành ý phức tạp của mình.

“Tôi thấy hình như anh bị lạc đường.”

Nghe vậy Trình Đẳng hơi ngớ ra, anh vốn tưởng đối phương có ý xấu, không ngờ người đàn ông cao lớn này chỉ đến hỏi xem anh có bị lạc đường không?

Mặc dù trong mắt đối phương không giấu đi vẻ xem xét kỹ lưỡng khiến Trình Đẳng khó chịu nhưng không thể phủ nhận rằng hiện tại anh thật sự cần giúp đỡ.

“Tôi cần đến văn phòng ER.” Trình Đẳng trầm giọng nói: “Nhưng không tìm được chỗ bắt xe, anh có thể giúp tôi không?”

Nghe đối phương bảo muốn đến văn phòng của mình, Kevin ngay lập tức xác nhận cho dự đoán trong lòng mình.

Bèn vội vàng hỏi: “Anh muốn đi…”

“Tìm người.” Trình Đẳng không giấu giếm nói, ánh mắt nhìn lướt qua đồng hồ, mày nhíu lại, bảo: “Tôi thật sự rất vội, có thể phiền anh chỉ đường trước giúp tôi không?”

Chưa kịp dứt lời, khoảnh khắc ngước mắt lên, Trình Đẳng bỗng thấy người đàn ông cao lớn trước mặt mình không còn biểu cảm gì nữa, ánh mắt trở nên nghiêm túc thậm chí xen lẫn chút khiển trách: “Người anh muốn tìm, là Nhậm à?”

Trình Đẳng: “…”

Sau tất cả, đối với Trình Đẳng mà nói đây là một cuộc rượt đuổi sống chết kinh thiên động địa.

Dù nhiều năm trôi qua, khi hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh vẫn cảm thấy từng cảnh tượng kia như thước phim tua chậm tái hiện những hình ảnh, khiến anh đau lòng khôn xiết.

Suýt chút nữa, thật sự chỉ suýt chút nữa thôi.

Nếu anh không vô tình gặp Kevin mới đi công tác ở Los Angeles về ở sân bay, nếu Kevin không chú ý đến chiếc máy trợ thính trên tai trái anh, nếu Kevin để tâm chuyện phép tắc, không đi đến hỏi anh…

Thì mọi thứ có phải sẽ không thể quay lại được?

Vận mệnh không có nếu như.

Có lẽ ông trời thương xót, mọi sự trùng hợp đều là nữ thần may mắn ban ơn.

Giờ địa phương là 15 giờ 20 phút, Kevin lái xe đưa Trình Đẳng đến bệnh viện.

Chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa, Nhậm Kha sẽ vào phòng phẫu thuật.

Trong thời gian chuẩn bị phẫu thuật, điện thoại của vợ và Nhậm Kha đều đồng thời tắt máy.

Kevin hết cách, đành liên lạc với những đồng nghiệp khác ở văn phòng nhờ đối phương đến bệnh viện, cố gắng ngăn cản cuộc phẫu thuật lại.

Giờ địa phương là 16 giờ 50 phút, Nhậm Kha được đẩy vào thang máy, chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật.

Giờ địa phương là 16 giờ 55 phút, điện thoại của phòng phẫu thuật reo lên, y tá nghe máy, sau đó chuyển điện thoại cho bác sĩ chính phụ trách phẫu thuật.

Một phút sau, bác sĩ thông báo với Nhậm Kha vì một số nguyên nhân đột xuất nên ca phẫu thuật sẽ dời thời gian tiến hành.

Giây phút ấy, Nhậm Kha nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo như băng, tay đặt lên chiếc bụng phẳng lì, ngước mắt nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật sáng đến nhức mắt trên trần, lòng cô bỗng thấy quạnh hiu.

Không biết nên vui hay nên buồn.

Vui vì bé cưng trong bụng cô trộm một chút thời gian từ thượng đế đến bầu bạn với cô.

Buồn vì tuy thời gian thay đổi nhưng chung quy vẫn phải kết thúc.

Nhậm Kha nhắm nghiền hai mắt, lúc này mới nhận ra khóe mắt mình khô cằn, mệt mỏi đến độ khó mà dành ra chút sức lực để mở mắt.

Cô rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật lâu thật dài.

Người xung quanh lui lui tới tới, Nhậm Kha cứ nhắm hờ mắt như thể đang ngủ vậy.

Mặc dù mọi người ồn ào, cô vẫn không tỉnh giấc.

Chẳng mấy chốc cửa phòng phẫu thuật bị mở ra.

Ánh đèn yếu ớt trên hành lang rọi vào mí mắt cô tựa như ánh mặt trời cách một lớp lụa mỏng.

Một khoảng mờ nhạt hỗn loạn.

Giữa sự mờ mịt ấy, thấp thoáng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô.

“A Kha.”

Giọng người ấy trong veo, quen thuộc nhưng xen lẫn chút run rẩy: “A Kha.”

Đẳng Đẳng?

Người gọi cô là A Kha, chỉ có mình anh.

Nhậm Kha cười khẽ, biết rõ bản thân nghĩ nhiều.

Người ấy… Không thể xuất hiện ở đây.

Nhưng giọng nói kia không hề biến mất.

Anh lại gọi cô một lần nữa, tựa như tiếng gọi từ nói sâu thẳm nhất của linh hồn, vội vàng, cố chấp, không đạt được mục đích sẽ quyết không bỏ qua.

Dần dà âm thanh kia càng rõ ràng hơn cứ như đang ở ngay gần bên tai bạn vậy.

Cuối cùng vì sự lưu luyến trong lòng, Nhậm Kha thở nhẹ một hơi rồi chậm rãi mở mắt ra, sau một chốc mê man, ánh mắt cô dần tập trung lại.

Lúc này mới phát hiện mình đang bị người ta ôm chặt vào lòng.

“A Kha.”

Người ấy vẫn gọi tên cô từng lần một, mái tóc ngắn ướt đẫm, những giọt nước theo đường cằm thanh thoát của anh, từng giọt rơi xuống mặt Nhậm Kha.

Âm ấm, ngứa ngáy.

Trong vòng ôm ấm áp có mùi hương độc nhất của người ấy, nó thoang thoảng nơi mũi.

Quen thuộc khiến người ta muốn khóc.

Mọi thứ đều khiến Nhậm Kha ý thức được.

Người bên cạnh cô bây giờ là anh, là Trình Đẳng.

Đẳng Đẳng của cô đến thật rồi.

Không phải là mơ.

Không phải là những nhớ nhung vỡ vụn mỗi lúc tỉnh giấc nửa đêm.

Là anh, thật sự là anh.

Khoảnh khắc đó, Nhậm Kha bỗng òa khóc như mưa.

Hốc mắt khô cằn nhiều ngày nay, cuối cùng nước mắt lại như vỡ đê.

Cô đưa tay siết chặt ống tay áo ướt đẫm của Trình Đẳng, khóc không thành tiếng.

Tất cả kiên cường đều sụp đổ, tất cả anh dũng đều tan biến.

Cô chỉ dựa vào trực giác để ôm chặt người đàn ông của mình, thoải mái khóc nức nở.

“Đẳng Đẳng, em sợ.”

Đáp lại cô là cái ôm càng chặt hơn của Trình Đẳng.

Anh ôm cô gái ngốc của mình vào lòng thật chặt, gần như dùng hết sức lực toàn thân.

Không ai biết rằng khi bác sĩ nói với anh, Nhậm Kha chưa bị tiêm thuốc tê nhưng bất ngờ ngủ mê man, mãi không thấy cô tỉnh lại, cõi lòng Trình Đẳng đã khủng hoảng đến nhường nào.

Trong đầu anh chợt lóe lên những gì Tô Mộc nói với anh lúc trước, lòng sợ hãi cùng cực.

Anh thật sự sợ rằng bây giờ Nhậm Kha không còn ràng buộc gì nữa, sẽ không còn chút lưu luyến nào với cuộc đời này.

Sợ cô sẽ ngủ một giấc sâu không bao giờ tỉnh lại nữa, không thể nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Anh rất sợ, cực kỳ sợ.

Cho đến khi anh không màng sự ngăn cản của mọi người, liều mình lao đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, gọi tên cô từng lần từng lần. Tựa như chỉ khi được chạm vào cơ thể còn ấm áp của cô ở khoảng cách gần như vậy, anh mới cảm thấy mình còn linh hồn, không rời đi theo cô.

May mắn cô vẫn trở lại.

“Không sao, A Kha.”

Anh an ủi cô cũng như tự an ủi bản thân.

Anh cụp mắt, từng cái hôn ấm áp đáp lên khuôn mặt nhòe nước mắt của Nhậm Kha. Khi nhìn nhau, hai đôi mắt đều ngấn lệ.

“A Kha, em đã hứa với anh sẽ không bỏ anh lại một mình rồi mà, quên rồi sao?”

Anh đỏ mặt nhìn cô: “Không phải thuốc ngủ. Tất cả thuốc trong túi em anh đã đổi thành vitamin C rồi. Khoảng thời gian sau này, ít nhất là nửa năm, em chưa từng uống lại thuốc ngủ. A Kha à, có thể con của chúng ta vẫn khỏe mạnh.”

Nhậm Kha kinh ngạc nhìn cánh môi Trình Đẳng mở ra rồi khép lại, tai lắng nghe giọng anh nhưng cảm giác lại không chân thực, niềm vui mất mà tìm lại được và nỗi sợ kéo dài mấy ngày liên tục khiến cô thậm chí còn không dám tin những điều anh nói.

Nhưng Trình Đẳng không giải thích thêm nữa.

Anh chỉ đưa tay lên, ngón tay run rẩy nhưng dịu dàng lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống nơi khóe mắt cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe khô nẻ của cô, giọng khàn đặc mà chậm rãi.

“A Kha, dù đứa trẻ không thể sống tiếp thì chỉ cần em vẫn khỏe mạnh, anh sẽ không đòi hỏi thứ gì khác.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không lệch một chút nào: “Anh chỉ có mình em. Vậy nên em phải nghe cho thật kỹ.”

Giọng nói kia nặng nề, mạch lạc, rung chuyển bầu không khí, gõ mạnh vào cõi lòng.

Tựa như lời cam kết, tựa như một lời thề.

“Sống chết có nhau, đã nói là làm.”

Anh đang uy hiếp cô.

Một sự uy hiếp thẳng thừng nhất.

Nói với cô rằng, bất kể sinh linh trong bụng em ra sao, anh chỉ cần em.

Em sống, anh sống. Em chết, anh chết.

Nếu em không khát vọng sống, anh sẽ chết theo.

Như vậy, sống chết đều theo em.

__

Lời tác giả:

Mọi thứ đều bình yên, mọi người có vui không?

Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ, nếu tôi viết những câu đó vào thư tình gửi chàng trai tôi thích thì có… Hù anh ấy sợ không? Sau đó nghĩ lại tôi quyết định để nam chính của tôi nói, hahahaha~