Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 24





79.

Buổi sáng ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, chỉ còn có một con mèo ngốc Lục Phong ở trên giường, cơ hồ ngủ thành chữ đại, lúc làm người tư thế ngủ cũng chưa có làm càn như vậy.

Trong ổ chăn vẫn rất ấm áp dễ chịu, Lục Phong chui từ trong chăn ra gật đầu một cái, lỗ tai run run lên, nghe được bên ngoài phòng ngủ có tiếng người cãi nhau.

Có một giọng nữ vừa sắc vừa bén, còn phải cố giả bộ ôn nhu, Lục Phong nghĩ một lúc liền nhớ ra, là người mẹ kế của Du Am xui xẻo.

Cửa phòng ngủ đóng kín mít, Lục Phong nhảy xuống giường, vãnh tai lên dán vào cánh cửa, quang minh chính đại mà nghe lén.

Nghe được một chút như là "Giấy bất động sản", "Sang tên" linh tinh.

Nói ngắn gọn chính là, căn nhà này là của mẹ ruột Du Am để lại, mẹ kế tin chắc rằng căn nhà này cùng sở hữu của lão Du, muốn bán căn nhà này, mua một căn nhà lớn hơn cho cả gia đình cùng sống.

Chuyện quỷ quái gì vậy, nói cho quỷ nghe cũng không tin.


Lục Phong trong lòng mắt trợn trắng, nhìn xuống phía dưới khe cửa, nhớ tới lần trước cậu nhóc đã nắm đuôi mình, thù mới thêm vào hận cũ, hận không thể lao ra hà hơi vào cái miệng nói chuyện ma quỷ của người phụ nữ đó, mèo con không thể hiện bãn lĩnh ngươi liền cho rằng ta là con mèo có bệnh.

Du Am đứng trong phòng khách, mặt hắn lạnh toát, trong lòng không có kiên nhẫn, nhưng dư quang nhìn thấy phía dưới cửa phòng ngủ có một đôi chân trắng noãn không ngừng quơ tới quơ lui, nhích tới nhích lui, nhịn không được có điểm muốn cười.

Hắn vừa thất thần, người phụ nữ trước mặt lại tiến thêm một thước, Du Am cực kỳ không kiên nhẫn, trong lòng cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, có công phu nghe đằng đó nói chuyện không đâu, chi bằng chơi đùa với mèo con.

Lập tức hắn không do dự, trực tiếp mở cửa ra, mang theo một chút cường ngạnh kéo người phụ nữ lải nhải ra ngoài cửa, cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.

Đầu tiên người phụ nữ kia vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục lớn tiếng kêu nháo, tiện thể làm cho hàng xóm bị kinh động, nàng cũng liền hạ hỏa.

Rốt cuộc nàng cũng là một người sĩ diện, mẹ kế tới trước mặt đòi căn nhà này, nói như thế nào cũng không dễ nghe.

Cuối cùng cũng thanh tịnh, Du Am mở cửa phòng ngủ ra, mèo lập tức nhảy ra, đi bộ trong phòng khách hai vòng, xác định địch đã đi rồi, cảm thấy mỹ mãn mà đi đến cửa kêu hai tiếng "Meo" tỏ vẻ uy hiếp, rồi lại quay về bên cạnh cửa sổ phơi nắng.

Du Am cảm thấy cuối tuần này phá lệ thoải mái, trước kia, tuy rằng có mèo con, nhưng ngẫu nhiên vẫn cảm thấy trong nhà trống rỗng, hai ngày này, tuy rằng Lục Phong cũng không chủ động tìm tới hắn chơi đùa, nhưng bầu không khí trong nhà so với trước kia cũng không giống nhau, ngay cả sạn phân cũng tràn đầy một loại cảm xúc ấm áp.

Có đôi khi Du Am thậm chí sẽ nghĩ đến, nếu Lục Phong từ nay về sau đều có thể biến thành mèo của mình vào mỗi cuối tuần, vậy là tốt rồi, cho dù cậu không thích hắn, hắn cũng có cậu làm bạn với hắn.

Vào buổi tối chủ nhật, Du Am đã nằm lên giường, chuẩn bị ngủ, Lục Phong ngồi xổm trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, cái đuôi làm thành một vòng tròn, vòng đến trước người, che lại móng vuốt nhỏ của cậu, không nhúc nhích giống như một cái đồ chơi nhồi bông.

Du Am cư nhiên có thể nhìn ra bộ dáng xù lông này cùng với tính cách của cậu hoàn toàn không hợp với u sầu.

Lòng Du Am không khỏi mềm nhũn, ngồi dậy, nghẹ giọng kêu: "Đi ngủ nhanh đi, ngày mai trở về sớm một chút, tôi giúp cậu làm bài tập."
Lục Phong ủ rũ héo úa, nghĩ đến ngày mai còn phải làm bài tập, càng nhấc không nổi tinh thần.

Du Am: "Ngủ đi, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách."
Lục Phong quay đầu lại, Du Am lập tức đọc hiểu lời cậu muốn nói qua đôi mắt tròn vo.

Du Am: "Thật sự sẽ giúp cậu, ngủ."
Lục Phong từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, chui vào trong ổ chăn, cuộn tròn người, không lâu liền phát ra tiếng khò khè nhỏ, Du Am giúp cậu kéo chăn xuống, sợ cậu hờn dỗi, cũng nằm xuống ngủ.

Mùa thu tới, rất mau lại phải đi, mỗi ngày trời càng trở lạnh hơn, vì thế càng ngày càng muốn ấm áp, chen chúc trong ổ chăn.


80.

Ngày hôm sau Du Am lại trước sau như một tự nhiên tỉnh, hơn nữa tỉnh sớm hơn ngày thường.

Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy mèo đang ngồi cạnh gối của hắn, thấy hắn đã tỉnh, cuối đầu xuống liếm lên mặt hắn, đầu tiên trong lòng hắn nhảy dựng, sau đó nhanh chóng ý thức được, này thực sự là mèo của hắn.

Đây là lần đầu tiên, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mèo ở bên cạnh mình, lại không cảm thấy khoái hoạt như vậy.

Mèo con nghi hoặc nghiêng đầu, không biết chủ nhân vì cái gì không giống ngày thường, sau khi tỉnh lại sẽ sờ sờ mình.

81.

Vào buổi sáng khi Lục Phong nhảy khỏi giường, thiếu chút nữa quên mình chỉ còn một chân dùng được, may mắn cậu đã dừng lại ngay khắc cuối.

Cùng lúc đó, cậu thấy tin nhắn WeChat do mẹ cậu gửi, nói rằng cuối tuần này sẽ về nhà, để cậu quét tước dọn dẹp, tưới hoa, nghênh đón lão bà tôn giá nhà mình.

Cậu trước giờ đều rất hoan nghênh mẹ trở về, nhưng lúc này thì khác.

Lục Phong khập khiễng đi ra cửa, lấy kỹ thuật đạp xe siêu cao, đạp bằng một chân, dẫm tới dẫm lui không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà đi tới trường.

Bên trong lớp học không có nhiều người lắm, Lục Phong khập khiễng đi đến chỗ ngồi của mình, trên đường đi lúc đi ngang qua bàn của Du Am, Du Am không ngẩng đầu, trong lòng Lục Phong vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm vừa lại có một trận mất mát.

Cậu ngồi xuống, lấy vở bài tập ra, dự định tận dụng thời gian này, có thể làm được nhiều ít, sau tất cả cuối tuần bị què chính là chân chứ không phải tay, giáo viên sẽ không bỏ qua cho cậu.

Sau lưng đột nhiên bị vỗ nhẹ một chút, Lục Phong còn chưa quay đầu lại, sau lưng liền đặt mấy quyển vở bài tập, kẹp mấy bài kiểm tra.

Lục Phong vội vàng tiếp nhận, dừng lại một chút, nói "Cảm ơn" với bàn sau, hạ bút như bay mà chép vào, nỗ lực một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bài tập về nhà của mình.

Một giây trước khi giáo viên vào lớp học, cậu hoảng loạn mà đem bài tập về nhà nhét vào sau lưng.

Du Am nhìn vở bài tập kẹp một tờ giấy kiểm tra, mặt trên là hai chữ "Tạ" như rồng bay phượng múa của Lục Phong.


82.

Lục Phong muốn giải quyết vấn đề biến thành mèo, so với ngày nào đó trước kia cũng đều vội vàng hơn.

Bởi vì mẹ cậu đã trở lại, cuối tuần chỉ cần ở nhà, mẹ cậu khẳng định sẽ phát hiện, đến lúc đó không biết chuyện này sẽ nháo thành dạng gì, cậu cũng không muốn mẹ phải nhọc lòng.

Chỉ là cậu cũng không thể mặt dày đi đến hỏi Du Am, "Không phải cậu đã nói muốn giúp tôi sao", như vậy cũng quá xấu hổ.

Hơn nữa cuối tuần hai người đã sạn phân cho nhau, không phải mà là quan hệ đơn phương sạn phân, xấu hổ gấp bội.

Cứ như vậy, Du Am nhìn Lục Phong ngồi tại chỗ rối rắm vài tiết học, mông ở trên ghế dịch tới dịch lui, như thể trên ghế có đinh.

Du Am còn tưởng là nếu mình nói thẳng sẽ làm Lục Phong xấu hổ, cho nên chờ Lục Phong chủ động nói, nhưng lại cứ tiếp tục như vậy, có thể làm Lục Phong nghẹn chết.

Tan học, Du Am vỗ vai Lục Phong, nhỏ giọng nói: "Ra đây một chút."
Lục Phong nửa giây cũng không do dự, tự nguyện đứng dậy, vội vàng đi theo Du Am ra ngoài.

Ngồi cùng bàn chứng kiến toàn bộ quá trình có vạn phần nghi hoặc, cái lời thoại kịch này, hoặc là hẹn đánh nhau tìm tra, hoặc chính là thổ lộ, hai người này sao lại thế này, thật cong?
83.

Bên ngoài lớp học, cuối hành lang chỗ không có người.

Du Am phỏng chừng Lục Phong là muốn làm bản thân nghẹn chết, vội vàng giành mở miệng trước.

"Mỗi khi đến cuối tuần, cậu vất vả rồi."
Lục Phong: "???".