Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 33: Phiên Ngoại 2





3.

Ngủ
Lục Phong cảm thấy mình đã đủ trưởng thành để khám phá cơ thể, đặc biệt là thân thể của bạn trai, rốt cuộc cậu không còn là đứa trẻ 13, 14 tuổi nữa, cậu đã 17, 18 tuổi rồi.

Nhưng là thẳng nam nhiều năm như vậy, cậu cũng có chút mù mờ, nhưng không muốn trực tiếp hỏi Du Am, cậu cũng không xấu hổ, ngẫm lại cuối cùng cũng có mục tiêu.

Trong giờ học, Lục Phong ngồi xuống vị trí cũ của mình trong khi Du Am không có ở đó.

Lục Phong nói: "Này, cho tao hỏi mày..."
Bạn cùng bàn trước kia: "Bạn nào? Con gái hay con trai?"
Lục Phong cười khan: "Trời ạ, lần này là con trai."
Bạn cùng bàn thở dài: "Làm sao vậy? Bạn của mày chia tay?"
"Bah, bahh," Lục Phong vội vàng nói, "Không không, bọn họ không sao."

Lục Phong lén lút nhìn chung quanh, thấp giọng nói về phía đó giống như có liên hệ ngầm: "Hắn hỏi tao, cái đó của con trai là cái quỷ gì, tao không biết, mày biết không?"
Cùng bàn làm ra vẻ ngu ngốc, "Cái nào?"
"Chỉ vậy thôi!"
"Đó là cái gì?"
Chỉ cần nhìn vẻ mặt đỏ bừng đến tận mang tai của Lục Phong, hắn liền biết "cái đó" không phải thứ ngay thẳng, bình thường.

Bạn cùng bàn giống như nhận đọc được suy nghĩ của cậu, ngừng trêu chọc cậu, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nói nhỏ: "Gửi cho mày, mày có thể tự xem."
Lục Phong gật đầu trước, sau đó đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian thật lâu trước đây, bạn cùng bàn lấy điện thoại di động ra cho bọn họ xem phim, hắn vô tình bấm vào phim gay, lúc đó cậu rất sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện "Nhấn nhầm" này, bây giờ nghĩ lại, hình như có gì đó không đúng.

Ngồi cùng bàn vẫn ở đó và đề nghị, "...!xem đi, không sao đâu."
Lục Phong ngập ngừng hỏi: "Mày...!mày cũng là kẹp giấy..."
Bạn cùng bàn sững sờ một chút, tàn nhẫn quay mặt lại: "Mày nói cái gì? Những thứ này đều do bạn tao gửi."
Lục Phong vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ hiểu rồi, ai mà không có nhiều bạn tốt.

Lục Phong bấm vào tập tin mà bạn cùng bàn gửi, thấy quá trình tải xuống sắp xong, cậu như ăn trộm, căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cầm điện thoại như cầm bom hẹn giờ.

Tiết này là một tiết tự học, Du Am có lẽ đã đi giúp việc cho giáo viên, nhưng hắn chưa trở về và giáo viên cũng không có ở trong lớp.

Lục Phong trùm áo khoác đồng phục học sinh lên đầu, giả vờ đang ngủ, lấy tai nghe ra, giấu vào trong, run rẩy mở tập tài liệu ra, hơi thở căng thẳng.

Vừa quay trở về thì thấy Lục Phong đang trùm đầu ngủ, còn có giáo viên đi phía sau, cũng sắp tới lớp rồi, hắn vỗ vỗ lưng Lục Phong, nhéo gáy cậu, nói nhỏ: "Dậy đi."
Lục Phong sợ hãi mà ngồi thẳng dậy, áo khoác vẫn còn treo trên đầu, đeo tai nghe, điện thoại úp ngược trên bàn, mặt đỏ bừng như bị nồi niêu nấu, hoảng sợ.

Du Am nheo mắt, nghi ngờ hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Lục Phong tránh đi tầm mắt của Du Am, ranh mãnh bấm điện thoại vài lần, nhét vào ngăn bàn, cố gắng che đậy: "Không, không..."
Cả ngày hôm đó, Lục Phong bị phân tâm, không biết đang nghĩ gì, vừa đi vừa làm khuôn mặt đỏ bừng.

Khi tan học, Du Am kéo cậu: "Đi thôi."

Tuần này mẹ Lục lại đi chơi, hôm nay là thứ sau và bà đã đồng ý cho cậu đến nhà Du Am ăn lẩu.

Lục Phong vốn dĩ rất cao hứng, vào một ngày giá lạnh cùng bạn trai bưng nồi lẩu, hơi nước nóng bốc lên thơm phức, cậu nhét chân vào gầm bàn, khỏi phải nói là càng thoải mái hơn.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy lo lắng, không biết vì lý do gì.

Ăn lẩu no quá rồi, phải nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi thì trời đã tối.

Buổi tối, trời rất lạnh.

Leo lên giường ngủ là việc đương nhiên, sau khi ngủ rồi thì nên làm gì.

Lục Phong giật mình, khi xuống xe ở trạm dừng, suýt chút nữa là giẫm lên chân Du Am.

Hai người ghé vào chợ mua rất nhiều thứ, xách lên lầu, để vào cửa, Lục Phong cảm thấy mình đang sống một cuộc đời hơn bao giờ hết.

Chỉ sau khi vào cửa, đóng cửa lại, trên tay còn xách đồ, Du Am hôn Lục Phong một cái, miễng cưỡng chạm môi rồi mới buông ra, thân mật tự nhiên nói: "Cậu cho mèo ăn đi, tôi đi chuẩn bị."
Hắn nấu nước dùng trước, có nước hầm xương và nước cốt dừa, lúc sau có thể dùng trực tiếp.

Lục Phong lau miệng, ngoan ngoãn xúc phân mèo, thêm thức ăn cho mèo, chần vài miếng thịt qua nước sôi.

Mèo con đã lớn lên rất nhiều, cao lên rất nhiều, mắt tròn xoe, bụng lớn và bộ lông mượt mà, óng ả.

Bây giờ nó đã trở thành một người cha thực thụ, Lục Phong chạm vào con mèo và vỗ mông nó thông cảm.

Kỹ năng nấu nướng mà Du Am học được từ nhiều năm sống một mình không thể đùa được, Lục Phong ăn no bụng, con mèo đi quanh bàn như khóc lóc, van xin nhưng không ăn được nên chỉ có thể nhìn chằm chằm đáng thương.


Hai người cùng nhau dọn dẹp mọi thứ, xoong nồi bốc mùi lẩu cũng được rửa sạch sẽ.

Lục Phong thò đầu ra ngoài ban công, bên ngoài trời tối, gió thổi vi vu, cậu giả vờ nói: "Lạnh quá."
Du Am đi tới, nhéo cổ Lục Phong, kéo cậu lại như một con mèo con, đóng cửa ban công, nhăn mũi hít hà, nói: "Cậu đi tắm đi."
"Ừm!" Lục Phong vui vẻ đi vào phòng tắm.

Cậu tắm rửa sạch sẽ với tốc độ nhanh, vốn dĩ không hề phân tâm, mặc bộ đồ ngủ vào, chải đầu trước gương, hình ảnh từ một đoạn nhỏ mà bạn cùng bàn gửi cho cậu đột nhiên tràn ngập trong đầu.

Lục Phong vội vàng lau hết hơi nước trên gương, vén vạt áo ngủ lên, nhìn cơ bụng có phần ngấn mỡ của mình, nhìn trái nhìn phải, trong lòng hài lòng.

Cậu kéo quần xuống, quay lưng nhìn mông rồi liếc mắt một cái, "Ba ba, ba ba" rồi nghĩ thầm, ai nói nhất định là ta, có lẽ là của ta!
Cậu nhìn lại mặt mình, nét mặt đúng chuẩn, cậu vừa tắm xong, đôi mắt tròn ướt át, đẹp trai vô cùng.

Trong lòng tràn đầy tự tin, Lục Phong mở cửa bước ra ngoài.

Khi Du Am ra khỏi phòng tắm, hắn thấy Lục Phong đang ngồi trên giường, đắp chăn bông, gần giống như biểu tượng cảm xúc khốn khổ, cậu vỗ nhẹ lên giường và gọi hắn đến.

Du An không khỏi bật cười, phải căng người ra, trêu chọc cậu: "Cậu không ngủ trong phòng dành cho khách à?"
Lục Phong nghiêm túc: "Thời tiết quá lạnh, hai người ngủ chung mới ấm áp."
Du Am nhìn thời gian: "Cậu đi ngủ lúc chín giờ?"
Lục Phong vô tội chớp mắt, nói: "Ngủ sớm, dậy sớm cho khỏe.".