"Tại sao phải đi, ở đây không phải rất tốt sao? Cũng mấy năm..."
Tuy rằng lần trước Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên cãi nhau có hơi khó chịu, nhưng dù sao hai người cũng là bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, cũng vì thân thiết mới thẳng thắn, khi biết Mạc Nhiên phải rời khỏi thành phố A, Hồ Tiểu Uyển lập tức vọt tới nhà lôi Mạc Nhiên ra ngoài, cần một lời giải thích.
"Mình... chán rồi, muốn thay đổi cuộc sống."
Đêm hè vẫn nóng, Mạc Nhiên sảng khoái uống nửa ly bia lạnh, cũng không thấy mát mẻ vui vẻ, ngược lại là tẻ nhạt vô vị.
"Vậy cậu với Phương tổng, làm sao bây giờ?" Mặc dù nghĩ hỏi vấn đề này có hơi dư thừa, nhưng việc này vẫn canh cánh trong lòng Hồ Tiểu Uyển, tại sao Mạc Nhiên có thể qua lại với Phương Hi Hàm? Theo hiểu biết về Mạc Nhiên, lý do chỉ có một: "Cậu không biết cô ấy có hôn phu, phải không?"
Dốc ngược ly bia lên uống, Mạc Nhiên vui buồn hỗn tạp, cá là mọi người đều nhìn ra tâm trạng không vui của cô, Hồ Tiểu Uyển buồn bực, Mạc Nhiên phóng khoáng đâu mất rồi? Đừng nói với cô, Mạc Nhiên vì một cô gái nên phải uống rượu giải sầu.
"Còn thế nào..." Mạc Nhiên buồn buồn nằm lên bàn, lơ mơ nói sáu chữ, "Chơi đủ rồi, thì chia tay."
Chơi thật sao? Hồ Tiểu Uyển chứng kiến Mạc Nhiên ăn chơi nhiều năm, chưa bao giờ có chuyện như hôm nay, "Mạc Nhiên, cậu có chuyện gì không thể nói với mình sao?"
Mạc Nhiên không ngẩng đầu, tiếp tục nằm lên bàn, "Không có gì, chỉ nghĩ chơi lâu rồi nên mệt mỏi, muốn thay đổi môi trường."
"Có phải cậu thích Phương Hi Hàm không?!"
Mạc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, làm Hồ Tiểu Uyển càng hoảng sợ, "Mình... mình thích cô ấy? Cậu nghĩ nhiều quá, lâu lắm rồi, cậu thấy mình thích ai chưa?"
Những lời này là sự thật, mặc dù Mạc Nhiên luôn miệng nói thích Lê Mộc, nhưng Hồ Tiểu Uyển biết rõ, lắng đọng nhiều năm, tình bạn lâu năm không biến thành tình yêu được... cẩn thận nghĩ lại, Mạc Nhiên, đúng là chưa từng thích ai...
"Mạc Nhiên..." Hồ Tiểu Uyển nhẹ vỗ vai cô, lúc còn bé, bản chất Mạc Nhiên nổi loạn ngỗ ngược, có thể nghĩ là do còn nhỏ, nhưng bây giờ cũng sắp hai mươi tám, lẽ nào cứ tiếp tục chơi đùa sao?
Ở mức độ nào đó, vấn đề tình cảm của Mạc Nhiên càng khó giải quyết hơn Lê Mộc, chí ít Lê Mộc biết bản thân muốn gì, còn Mạc Nhiên, đeo cái mặt nạ dối trá ăn chơi trụy lạc, đúng, kinh nghiệm yêu đương cô phong phú hơn mọi người, nhưng trong lòng lại trống rỗng hơn bất cứ ai.
"Mạc Nhiên, tìm kiếm một tình yêu, ổn định lại đi."
"Tình yêu?" Mạc Nhiên hừ lạnh, cười đến đau lòng người khác, "Mình không tin nhất... là tình yêu."
"Mạc Nhiên..."
Mạc Nhiên khoát khoát tay, tối nay đến chia tay, không phải nghe đại tiểu thư Hồ nấu xúp tinh thần, "Đừng nói nữa, mình là con nít ba tuổi à... uống rượu."
"Xin lỗi, mình tới trễ."
Lê Mộc hấp tấp chạy tới, Hồ Tiểu Uyển kéo nàng lại ngồi chung, "Làm gì vậy, hai mươi phút rồi!"
Con tim Lê Mộc cay đắng, chỉ muộn mười phút thôi, thế nhưng phải hủy hẹn hò, nếu không phải chuyện gấp, nàng phải lột da Hồ Tiểu Uyển mới được.
Bầu không khí có hơi áp lực, Mạc Nhiên quá im lặng, "Bị sao vậy?"
"Lê Tiểu Mộc, đây, cạn một lon trước!" Hồ Tiểu Uyển mở cho Lê Mộc một lon bia, đẩy tới trước mặt nàng.
"Nhiều vậy?" Lê Mộc sợ hãi, lúc nãy trên xe, Ngả Hi đã dặn...
"Đừng uống nhiều... còn nữa, khi về nhớ gọi chị, chị đến đón em."
"... Chị không đi thật sao? Nhất định phải ăn tối."
Lê Mộc muốn Ngả Hi đi chung, nhưng Ngả Hi từ chối, trước đó không có chào hỏi, Ngả Hi sợ mình đột nhiên xuất hiện làm mọi người lúng túng.
Có thể cũng là do quan hệ của cô và Lê Mộc, Ngả Hi sợ mình không thể dùng thái độ tự nhiên nhất để đối mặt với những người khác.
"Uống một ly, chỉ uống một ly thôi ha!" Lê Mộc chắc chắn có tiềm chất trở thành người sợ vợ, Ngả Hi thờ ơ nói một câu, nàng ghi tạc trong lòng lúc nào cũng nhớ tới.
Nghe Mạc Nhiên nói phải rời khỏi thành phố, phản ứng của Lê Mộc và Hồ Tiểu Uyển giống nhau như đúc, đang tốt tại sao lại đi, hơn nữa Mạc Nhiên làm phục vụ ở quán bar không phải rất thuận buồm xuôi gió sao, mỗi ngày có thể giao lưu với rất nhiều cô gái đẹp, vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của cô.
Chỉ số EQ của Lê Mộc thấp, luôn luôn suy nghĩ vấn đề quá mức đơn giản.
"Phương tổng..."
Phương tổng, Phương Hi Hàm, họ Phương, Mạc Nhiên bực dọc, hơi lớn giọng: "Đừng nhắc cô ấy liên tục được không!"
Lê Mộc nuốt vào bụng nửa câu còn lại, vô tình đạp trúng thùng thuốc súng, Mạc Nhiên rất ít khi nổi giận như thế, không phải nàng mới nói một câu thôi sao... cái gì mà liên tục nhắc cô ấy? Lê Mộc nghẹn ngào nhìn Hồ Tiểu Uyển, Hồ Tiểu Uyển le lưỡi một cái với nàng.
Không phải người khác luôn luôn nhắc tới cô ấy, mà là bản thân luôn luôn nhớ tới cô ấy, Mạc Nhiên chưa từng chia tay dây dưa ướt át như lần này. Mọi khi chia tay, đối với cô chia tay là giải thoát, mà lần này không có cảm giác tự do.
Trò chơi của cô và Phương Hi Hàm, không biết ai thua ai thắng, có lẽ đều thua, nhưng giờ cũng không ai truy xét kết quả.
Dù sao chỉ là một trò chơi, bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Phương Hi Hàm đứng sau lưng Mạc Nhiên, nhìn hai cô gái hôn nồng nhiệt mãnh liệt trước mặt, thật đúng là "cảnh đẹp ý vui", chờ buổi diễn kết thúc, "... Mạc Nhiên, em biết mình đang làm gì sao?"
Từ sau khi đi biển trở về, thái độ của Mạc Nhiên bất ngờ thay đổi, không gặp mặt không liên lạc, giống như từ mùa hè chuyển sang mùa đông chỉ cần hai mươi bốn giờ.
"Đêm nay đừng đi, chờ tôi."
Phương Hi Hàm tức giận khó kiềm chế, Mạc Nhiên đứng trước mặt cô, nói những lời này với cô gái khác, "Mạc Nhiên, em có ý gì?"
"Tôi có ý gì Phương tổng không biết sao? Muốn đùa với nhau, tôi không có ý kiến đâu ——"
Phương Hi Hàm tặng cô một cái tát, năm ngón tay in đậm trên mặt Mạc Nhiên, "Đừng quên bây giờ cô là người con gái của tôi!"
Còn nhớ rất rõ hơn một tháng trước, Mạc Nhiên chặn xe của cô, nói cho cô biết "tôi nhớ cô", lần đầu tiên Phương Hi Hàm nghĩ một câu yêu thương, còn thoải mái hơn thử các loại tư thế trên giường.
Từ hơn một tháng trước, Phương Hi Hàm đã biết mình thua, cô đoán không được suy nghĩ của Mạc Nhiên, nhưng cô rất hiểu rõ bản thân mình, mặc kệ Mạc Nhiên có thích cô hay không, cô thua, vì cô thích trước, là thua. Cô quen với nhiều người như vậy, cả trai lẫn gái, tình cảm mãnh liệt kích thích, xa hoa đồi trụy, nhưng chưa từng cảm động, khi nghe Mạc Nhiên nói nhớ mình, cô cảm động, cảm động là gì? Cảm động là rung động.
Không phải chỉ Mạc Nhiên mới nói "tôi nhớ cô" với cô, những lời tỏ tình mà cô nghe có thể biên soạn thành một quyển sách, nghĩ rằng mình vô cảm và chết lặng, cuối cùng lại bị rung động.
Cho nên câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chưa từng sai, đúng không? Phương Hi Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mạc Nhiên, "Chúng ta nói chuyện."
"Em làm bạn gái như vậy sao?"
Hiện giờ nói hai chữ bạn gái không thấy trào phúng sao, Mạc Nhiên vô cảm, "Phương tổng dạy tôi làm bạn gái thế nào... nếu hôn phu của Phương tổng biết người phụ nữ của anh ta lên giường với người khác mỗi ngày, sẽ nghĩ thế nào?"
"Em rất quan tâm?"
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ không quen nhìn loại người một chân đứng hai thuyền như cô, không cảm thấy rẻ tiền sao?"
Dấu bàn tay còn chưa biến mất, lại nhận thêm một bạt tai, cộng thêm một ly rượu ngon, Mạc Nhiên bị Phương Hi Hàm tạt rượu vào mặt.
Mạc Nhiên tạt lại Phương Hi Hàm một ly, tình huống kinh ngạc này tương tự lúc trước, nhưng hiện tại, không ai có thể cười được.
"Mạc Nhiên, rất nhiều việc không thể nhìn bề ngoài, nếu ..."
"Phương tổng, trò chơi kết thúc, tôi cũng chơi đủ rồi."
"... Em muốn chia tay."
"Phương Hi Hàm, chúng ta từng quen nhau sao?"
*
Sau khi miên man suy nghĩ, Mạc Nhiên mới phát hiện mình lớn giọng, "Xin lỗi nha... uống rượu đi, Tiểu Uyển cậu yên tâm, hôn lễ tháng mười, mình chắc chắn sẽ dự!"
Hồ Tiểu Uyển xòe tay, chém chém không khí, hung thần ác sát gào rú: "Không tới bà bà đây diệt ngươi!"
Bất giác lại buồn bã, Mạc Nhiên vừa đi, tam giác sắt cũng tan rã, vẫn cãi nhau ầm ĩ vui vẻ như bình thường, Lê Mộc còn chưa nghĩ ra vì sao Mạc Nhiên muốn bỏ đi, "Vậy cậu định đi đâu? Khi nào về?"
"Đi đâu đó một chút, đổi công việc, khi nào cuộc sống ổn định mình sẽ nói cho các cậu biết." Mạc Nhiên trái ôm phải ấp, hôn lên mặt Hồ Tiểu Uyển Lê Mộc một cái, "Cũng đừng nhung nhớ mình nhiều."
Lê Mộc nhìn quanh, nàng thực sự sợ bị Ngả Hi thấy cảnh này, nhưng hoàn toàn là suy nghĩ nhiều.
"Mạc Nhiên, mình biết lý lẽ gì cậu cũng hiểu, vậy tại sao không dám thử một lần?"
Lê Mộc nghe như lọt vào sương mù, nếu Hồ Bán Tiên hầm xúp gà tinh thần thì uy lực không thể khinh thường.
Thử một lần yêu đương ổn định, Mạc Nhiên không bao giờ cân nhắc, "Ừ, mình cố gắng."
*
Mười giờ tối, Lê Mộc vẫn không gọi về, Ngả Hi ngồi trên ghế xem tivi đã ba tiếng, vẫn nắm chặt điện thoại trong tay.
"A Tây, chị đến đón em đi ~"
Lúc Lê Mộc đi đến cửa nhà mới gọi điện thoại cho Ngả Hi, cách nhau một cánh cửa còn gọi điện, hành vi này đúng là là có xu hướng buồn nôn.
"Ừ, em ở đó chờ chị, chị đến ngay."
Lê Mộc vui vẻ cúp điện thoại, còn nghĩ thêm cách dọa Ngả Hi, không nghĩ ngược lại lại bị Ngả Hi dọa hoảng hơn, cúp điện thoại chưa được một phút Ngả Hi đã mở cửa ra, đi ra ngoài cũng không cần chuẩn bị một chút sao?
"Em... sao lại về, không phải chị nói đi đón em sao? Trễ thế này, một mình em..."
Lê Mộc lắc lắc đầu đi vào nhà, trong tay còn xách hai túi ni lông, "Không có gì, em quen rồi... hơn nữa trễ như vậy một mình chị tới đón em, nguy hiểm hơn nhiều."
"Em cũng biết nguy hiểm, tại sao không gọi điện thoại cho chị..."
"Ít ra em về an toàn hơn chị, em còn biết võ, đàn ông một mét tám em cũng quật ngã được."
Nhớ tới lần Lê Mộc quật ngã tên đàn ông ở phòng tập, Ngả Hi muốn cười nhưng còn làm tàng, "Ừ, sau khi quật ngã, em đau lưng nửa tháng."
"Không phải chỉ bắt chị xoa lưng mấy ngày thôi sao, nhớ dai quá đi." Lê Mộc đặt túi lên bàn cơm, nắm tay Ngả Hi kéo cô đến trước mặt mình, một tay đặt lên bụng cô sờ sờ, "Chị lại không ăn, em mua đồ ăn khuya cho chị."
"Có thể sờ thấy à."
"Dĩ nhiên!" Lê Mộc bày từng món ra bàn, sủi cảo, thang bao, cháo tôm, còn có canh khoai lang.
"Tiểu Uyển có chuyện gì gấp sao?"
Nếu để Lê Mộc biết giám đốc đại nhân nhà nàng thậm chí ăn luôn giấm chua của Hồ Tiểu Uyển, chắc chắn cười tới rụng răng, thế nhưng trong tình yêu, lòng dạ mỗi người không phải đều lớn như nhau.
"Mạc Nhiên muốn đổi việc, rời khỏi thành phố... Được rồi, chị đi rửa tay nhanh, ăn một ít."
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng nhiều món, Ngả Hi nhìn vẫn rất áp lực, ăn đêm không có chỗ tiêu, trước khi Lê Mộc đến ở, Ngả Hi chưa từng có khái niệm ăn khuya, "Em mua nhiều quá."
"Chị ăn nhiều chút, em nói em thích có thịt một chút!" Có thịt một chút, ôm mới thoải mái, Lê Mộc đưa đôi đũa cho Ngả Hi, sau đó nâng đầu nhìn cô ăn.
"Em thích có thịt, tự ăn nhiều đi."
Lê Mộc bất đắc dĩ, "Nhưng em ăn không mập..."
Nhẹ nhàng cắn một miếng thang bao, nước canh ngon đủ làm ấm lòng, ăn một mình cảm giác hoàn toàn khác với ăn hai người, một mình thì ăn tạm, hai người ăn thì chú trọng, thái độ ăn uống phản chiếu thái độ sống của một người, đây cũng là nguyên nhân Ngả Hi luôn sợ sống một mình.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Lê Mộc đang nhìn không chớp mắt, giống như con mèo tham ăn, nước bọt cũng muốn chảy ra, "Em muốn ăn thì ăn, nhiều lắm chị ăn không hết."
"Ngả Hi, em thích chị..."