Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 57: Vỗ về.




Dạ dày cuồn cuộn từng trận, Lê Mộc khó chịu, nếu sớm biết kết quả như vậy, có thèm uống cũng không uống nhiều, "A Tây... em muốn nôn..."
Ngả Hi đỡ Lê Mộc vào nhà vệ sinh, trước khi nôn coi như Lê Mộc còn một chút ý thức, nàng không muốn Ngả Hi thấy mình quá thảm hại, "Đừng... đừng mà... chị ra ngoài trước đi..."
"Không sao, nôn ra sẽ thoải mái." Ngả Hi ngồi xổm vỗ lưng Lê Mộc, đau lòng oán trách: "Không uống được mà còn uống nhiều như vậy, lần trước chị đã nói với em thế nào?"
"Em... em biết sai..." Chưa dứt lời, Lê Mộc "ọe" một tiếng...
Ngả Hi vỗ nhẹ lưng nàng, vừa rót nước cho nàng súc miệng, vừa giúp nàng lau miệng, Lê Mộc nghiêng đầu qua một bên không cho cô nhìn, không cho cô chạm, say bí tỉ còn nói một chữ, "... Dơ..."
"Nghe lời, đừng nhúc nhích."
Tâm trạng của Hồ Tiểu Uyển giống như phát hiện được lục địa mới, nếu phản ứng vừa rồi của Ngả Hi có chút khác thường, như vậy hiện giờ là quỷ dị, vừa rồi bụng Hồ Tiểu Uyển chỉ có hơi hoài nghi, giờ thấy cảnh này trong nhà vệ sinh, Ngả Hi chăm sóc chu đáo, cơ bản không có cơ hội cho cô nhúng tay.
Thảo nào gần đây Lê Mộc cười như hoa đào nở rộ, lẽ nào... thực sự theo đuổi được Ngả Hi!
Thực sự là tin lớn...
Hồ Tiểu Uyển phải nghĩ nhiều, vì toàn bộ bầu không khí, cảm giác bản thân là người dư thừa, đang quấy rối một cặp vợ chồng trẻ ân ái.
Ngả Hi đỡ Lê Mộc đứng dậy, giúp nàng sửa tóc sau đó lau mồ hôi trên trán nàng: "Thoải mái chút nào không?"
Lê Mộc tiếp tục ôm cô, "Ừ..."
Có thể do một lòng quan tâm Lê Mộc, sau khi Ngả Hi quay người lại và thấy Hồ Tiểu Uyển thì càng hoảng sợ.
"Cái này... tôi... tôi đi trước! Hai người nghỉ sớm chút..." Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy của Hồ Tiểu Uyển không phải người thường có thể đạt được, tuy rằng thầm mắng Lê Mộc xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói trước, nhưng vẫn chạy như một làn khói, vì hạnh phúc của Tiểu Mộc, cái bóng đèn này bằng lòng nổ tung ngay lập tức.
"Khát..."
Ngả Hi rót cho Lê Mộc một ly nước sôi để nguội, lúc này Lê Mộc đã ngã quỵ xuống sô pha, mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly thỉnh thoảng lộ ra một kẽ hở mới để cho Ngả Hi biết nàng không ngủ.
"Uống nước." Ngả Hi bưng cái ly đưa tới tay Lê Mộc, hai tay Lê Mộc nâng cái ly cũng không ổn, trong khi uống nước nước chảy ra từ khóe miệng, Ngả Hi chỉ thoáng không chú ý, Lê Mộc đổ cả ly nước lên quần áo, không còn một giọt.
Ngực lành lạnh, ngược lại Lê Mộc cảm thấy rất thoải mái, tiện tay ném cái ly xuống thảm, cơ thể thoải mái bắt đầu ngủ.
Lần này Ngả Hi hiểu được cảm giác của mẹ cô, đối phương uống say, nhưng cô khó chịu hơn ai hết, cũng khó trách mỗi lần cha cô uống say trở về, trong nhà không tránh được cãi nhau.
Thế nhưng Ngả Hi cãi nhau không nổi, cô muốn trách, nhưng dáng vẻ uống say cả người lẫn vật vô hại như Lê Mộc, hoàn toàn không làm người ta ghét nổi, ngược lại... ngược lại càng thêm thích.
"Tiểu Mộc..." Ngả Hi ngồi xuống bên cạnh nàng, mới vừa rồi đổ hết một ly nước vào ngực, giờ đã lan thành một mảng to, điều hòa thổi một cái, Ngả Hi lo lắng nàng bị cảm lạnh, "Dậy dậy, tắm rồi ngủ tiếp."
"Ừ ~, gì vậy..."
Ngả Hi cúi người, vén tóc Lê Mộc, ghé vào tai nàng lặp lại một lần, "Tắm rồi ngủ tiếp ——"
Lê Mộc bị cô làm ngứa, di chuyển đầu "à" một tiếng, sau đó lại không nhúc nhích.
"Ngoan..." Ngả Hi đẩy mặt Lê Mộc, hơi thở mùi cồn phả lên mặt cô, ghét nhất là mùi rượu nhưng cô lại không thấy nó xộc vào mũi, đôi má phiếm hồng của Lê Mộc làm cô nhịn không được muốn hôn, cảm giác xung động chưa từng có chậm rãi dâng tràn trong lòng Ngả Hi, chỉ nhìn chằm chằm Lê Mộc, cô sẽ muốn ôm nàng... hôn nàng.
"A Tây, em yêu chị..."
Lòng Ngả Hi ấm áp, cúi xuống một chút hôn thoáng lên môi Lê Mộc, rượu vào nói ra lời chân thành nhất, nếu không phải do bầu không khí, tuyệt đối Ngả Hi sẽ không nói ra, "Chị cũng yêu em..."
Quần áo mùa hè đã mỏng, áo voan trắng dính nước dán chặt vào da Lê Mộc... thế nên trước ngực là một mảng trong suốt.... Ngả Hi cúi đầu thấy cảnh này, có cảm giác khẩn trương khó tả, nhịp đập nhanh hơn là minh chứng tốt nhất, ánh mắt cô dời đi lảng tránh cơ thể Lê Mộc, không yên lòng nói: "Tiểu Mộc... quần áo ướt rồi, tắm nhanh đi..."
"Ừ..." Lê Mộc vẫn trả lời một tiếng, nhưng lần này thực sự nghe thấy, nàng đứng lên, dựa vào cảm giác đi vào phòng tắm... vừa đi vừa tháo nút áo, nàng nhanh chóng cởi áo, lung tung ném xuống đất, tiếp theo là váy, cũng chỉ mất hai ba động tác.
"Em cẩn thận..." Ngả Hi đi theo sau nàng giúp nàng nhặt quần áo, lúc ngẩng đầu lên thì Lê Mộc chỉ còn mặc một bộ nội y màu tím nhạt, vả lại còn có xu thế tiếp tục cởi...
Đưa tay ra sau lưng mở khóa áo lót, Lê Mộc để lại cho Ngả Hi mảnh bóng lưng trơn nhẵn mơ màng, sau khi cởi quần lót, cái mông không quá đầy đặn trực tiếp bại lộ trong không khí.
Vóc dáng Lê Mộc sau khi cởi hết quần áo có vẻ nhỏ xinh và lả lướt hơn, tóc dài xõa tung, rơi ngổn ngang trên làn da trắng, đẹp như một bức tranh phương Tây. Thứ cần có cô cũng có, không phải Ngả Hi chưa từng thấy cơ thể của những người con gái khác, trước đây cô cũng không bao giờ suy nghĩ bất cứ điều gì, nhưng giờ...
Ngả Hi ngồi trên ghế muốn nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, nhưng không kiểm soát được hình ảnh Lê Mộc tắm dưới vòi sen hiện lên, tiếng nước ào ào trong phòng tắm cũng bắt đầu làm cô suy nghĩ viễn vong, cô vào bếp rót một ly nước, còn cố ý bỏ thêm vài cục nước đá.
"A..." Lê Mộc vừa tắm xong định quấn khăn, chân giẫm lên bọt xà phòng trượt một cái, ngã không nhẹ, quan trọng là cái trán đập vào cạnh bồn tắm, chỉ trong chốc lát tinh thần đã tỉnh táo, "Đau quá..."
"Tiểu Mộc..." Ngả Hi dồn sức gõ cửa ngoài phòng tắm, "Bị ngã sao? Chị... chị vào nha..."
Bước vào, chỉ thấy Lê Mộc ngồi dưới đất, khăn tắm rơi bên cạnh, nàng ôm cái trán kêu đau, đập đầu một cái rượu gì cũng tỉnh.
"Bị sao vậy?" Ngả Hi đỡ nàng đứng lên, lấy một cái khăn tắm khác bọc lấy cơ thể nàng, ngón tay thỉnh thoảng đụng phải làn da nóng hổi của nàng, gương mặt hơi nóng lên.
Mặt Lê Mộc còn nóng lợi hại hơn, dù trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, ánh sáng lờ mờ cũng không che được khuôn mặt đỏ hồng của Lê Mộc, từ trước tới nay nàng chưa từng khỏa thân trước mặt người khác, ngay cả Hồ Bán Tiên cũng chưa từng.
Lê Mộc ngại ngùng quên trả lời vấn đề của Ngả Hi, đến khi Ngả Hi nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa trán cho nàng, nàng mới tủi thân nói, "A Tây, em đau quá..."
"Ra ngoài để chị xem thử..." Trong phòng tắm nhìn không rõ lắm, nhưng cảm giác hình như sưng một cục, khá nghiêm trọng, Ngả Hi nắm tay Lê Mộc, dẫn nàng ra phòng tắm.
Ra phòng tắm còn tốt hơn, mặt hai người đỏ bừng, thấy rõ ràng biết bao nhiêu, Lê Mộc thì càng khỏi nói, tựa như một phiên bản Quan Công mini.
"Hơi nóng..."
"Hơi nóng..."
Hai người trăm miệng một lời tìm lý do mặt đỏ, lại còn cùng một lúc, thực ra lòng ai cũng hiểu nguyên nhân đỏ mặt.
Giảm nhiệt độ xuống hai mươi ba độ, Lê Mộc và Ngả Hi mới cảm thấy dễ chịu, Ngả Hi giúp Lê Mộc lau tóc sau đó dùng máy sấy thổi khô tóc, Lê Mộc ngồi trên giường mặc cho cô sấy, khỏi phải nói hưởng thụ cỡ nào, "A Tây, hóa ra chị rất biết cách chăm sóc người khác đấy chứ ~"
Ngả Hi đưa tay sờ trán Lê Mộc, "Còn đau không?"
Lê Mộc giả vờ không sao cả, còn cười nói: "Lúc nhỏ đi đứng lơ mơ, hay đập đầu hoài, cũng quen rồi, không đau."
Nói dối, Ngả Hi cố ý ấn ngón tay hơi mạnh một chút, nhẹ nhàng ấn một cái, Lê Mộc đang được cô sờ sờ thật thoải mái, đột nhiên bị đau, đau đến mức nàng kêu "a" một tiếng.
"A Tây, chị ngược đãi quá..."
Lê Mộc không nói ba chữ cuồng ngược đãi ra khỏi miệng, có ai cuồng ngược đãi mà đang nâng mặt nàng, hôn dịu dàng như vậy, rõ ràng dùng môi mát xa thoải mái hơn ngón tay, nhất là đôi môi của Ngả Hi.
"Tối đi đâu?" Ngả Hi dùng túi đá chườm cái trán bị thương cho Lê Mộc, "Còn uống rượu... uống với ai?"
Khi hỏi ra rồi Ngả Hi mới ý thức phản ứng của mình bụng dạ hẹp hòi quá mức, như vậy thì sao, cô vẫn cứ để ý.
"Em... em đi uống rượu với một cô gái xinh đẹp..." Bất kì thời khắc nào Lê Mộc cũng muốn tìm đường chết, vẫn cứ thích xem dáng vẻ khi ghen của Ngả Hi, tuy rằng sau đó phải làm trâu làm ngựa dỗ dành cho cô vui vẻ, nhưng phải mất mấy năm Lê Mộc mới hoàn toàn bỏ được thói quen xấu này.
Bụp! Túi chườm bị ném vào tay Lê Mộc, Ngả Hi trở mặt còn nhanh hơn nàng lật sách, rõ ràng một giây trước đó còn dịu dàng như nước, một giây sau đã hung dữ như Mẫu Dạ Xoa.
Lê Mộc nhanh chóng ôm eo cô dỗ dành cô, "Em sai rồi em sai rồi em sai rồi... là Phương tổng, cô ấy hỏi em với Bán Tiên chuyện của Mạc Nhiên, hình như Phương tổng thích Mạc Nhiên thật rồi..."
Ngả Hi không quan tâm Phương Hi Hàm có thích Mạc Nhiên không, nắm lỗ tai Lê Mộc hỏi: "Tại sao Tiểu Uyển người ta không say, em cảm thấy mình rất giỏi đúng không?"
"Không có... tại em ham uống." Lê Mộc khai báo thành khẩn, sau đó ngước đầu cười đê tiện, "A Tây, chị biết giọng điệu vừa rồi của chị giống gì không? Rất giống giọng điệu của mẹ em chất vấn cha mỗi khi cha về trễ, xem ra, chị rất có tố chất làm dâu nhà họ Lê của em nha ~~~"
"Vớ vẩn."
Với Lê Mộc, Ngả Hi thật đúng là giận không nổi, khi thì trẻ con khi thì chín chắn, có khi đê tiện đến mức muốn bới da nàng, có khi lại tri kỉ quan tâm làm người khác tan chảy, không có cách nào, cô yêu Lê Mộc như vậy, bất kể là khía cạnh nào, đều thích.
"Vợ ——" Lê Mộc đổi tư thế, quỳ trên giường, chiều cao tương đương với Ngả Hi, nàng tiếp cận cơ thể Ngả Hi, thực ra mỗi lần thấy cô ghen, Lê Mộc đều thấy rất hạnh phúc, mỗi lần đều tưởng tượng ôm cô vỗ về cô như thế này, sau đó ghé vào tai cô nói cho cô biết: Em yêu chị.
"Em kêu bậy gì thế..." Lê Mộc đột nhiên thâm tình kêu một tiếng vợ, chắc chắn không phải giọng điệu đùa giỡn, giống như là động tình, Ngả Hi được Lê Mộc ôm vỗ về, nỗi lòng bắt đầu hỗn loạn, có lẽ vì ảnh hưởng của rượu khiến Lê Mộc khác với bình thường...