Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 63: Cẩu huyết.



Không nói thì không cảm thấy, vừa nói, thế giới này thật đúng là nhỏ.
"Còn định hỏi cậu, bỏ được... vợ yêu ở nhà, chạy ra với tụi mình?" Hồ Tiểu Uyển nhìn xung quanh, "Ngả Hi đâu... cô ấy không đến đón cậu sao?"
Lê Mộc hít mũi một cái, sau đó khoanh tay, thời tiết thần kinh, ai mà biết được nhiệt độ buổi tối đột ngột giảm xuống, hôm nay nàng chỉ mặc một cái áo khoác rất mỏng, gió thổi qua, lạnh rùng mình.
"Cô ấy đi họp lớp, này! Cái gì mà bỏ vợ yêu ở nhà chạy ra với các cậu?" Lê Mộc co người nhảy tại chỗ, vận động nhiều chút sẽ không lạnh như vậy, nàng huých huých người vào Hồ Tiểu Uyển, bụng đầy oán hận: "Đừng nói mình như đứa có sắc quên bạn nha!"
"Này, mình nói điều này, là sự thật, cậu được đấy, ăn mặc như vậy, cho lạnh chết."
Một anh đẹp trai mặc áo khoác đen đi tới, trong nháy mắt Hồ Tiểu Uyển biến thành cô gái nhỏ, đeo trên người anh đẹp trai, quay đầu lại bắn điện với Lê Mộc, "Tiểu Mộc, chị không đi chung em đâu nha ——"
Lê Mộc liếc mắt trong bụng, hai người họ đừng ai nói ai, bản chất cũng đều trọng sắc khinh bạn như nhau.
"Thôi, mình đùa thôi, để anh rể cậu đưa cậu về nhà." Hồ Tiểu Uyển nện một cái vào ngực La Phong, sức mạnh không giảm, khiến đối phương ho mấy cái.
Lê Mộc nhìn dáng vẻ tình cảm của hai người trước mặt, nàng sẽ tự mình hiểu lấy, không làm cái bóng đèn to đâu, vì vậy mỉm cười rồi lắc đầu, "Thôi, mình đi xe buýt về được rồi."
"Trễ rồi, sao để một đứa con gái về một mình được? Khách sáo làm gì, chúng tôi đưa cô về..." Dứt lời, La Phong mới phát hiện mình cũng không có lái xe tới, nhà hắn gần đây... nên đi bộ đến.
"Không sao thật mà, Bán Tiên, bữa nào hẹn nha ——" Lê Mộc liên tục từ chối.
Cuối cùng vẫn là Hồ Tiểu Uyển hiểu nàng, đĩnh đạc nói: "Đừng thấy cậu ấy nhỏ như thế, cậu ấy dư sức quật ngã anh."
Lê Mộc đứng cạnh trạm xe buýt, nhìn thời gian trên điện thoại, chín giờ năm mươi tám phút, xem ra trễ chuyến xe buýt mười giờ cuối cùng rồi. Một cơn gió thổi qua, một chiếc lá chập chờn rơi trên tóc nàng, tiện tay sờ, chiếc lá rụng nằm trong lòng bàn tay có vẻ khô héo dưới ánh đèn màu cam, hóa ra... mùa thu đã đến, nàng và Ngả Hi, đã trải qua một mùa hè.
Thực sự mặc hơi ít, Lê Mộc lại rùng mình, vốn cũng không hy vọng đón được xe về nhà, nhưng chờ được chuyến xe cuối cùng vào phút chót, nàng bước lên chiếc xe buýt rỗng tuếch, đèn trong xe tắt hết, cảm giác có hơi hoang vắng, mùa thu quả thực là mùa làm người ta đa sầu đa cảm, đột nhiên Lê Mộc cảm thấy nàng bị não tàn.
Lấy điện thoại ra, Lê Mộc chơi tiếp trò Anipop giết thời gian.
Không biết Ngả Hi về chưa? Đi tới cổng khu nhà, Lê Mộc nhìn từ tầng một lên cao, quả nhiên không nhìn ra nhà mình ở tầng nào, nàng đưa ngón trỏ ra, híp mắt quan sát, đếm từng tầng, mới đếm được mười tầng đã rối tung. Từ bé nàng đã học yếu môn toán, xem ra trưởng thành cũng không tiến hóa được, hiện giờ ngay cả đếm một chút cũng đếm không xong, Lê Mộc tập trung vào chuyện vụn vặt, tiếp tục bắt đầu từ tầng một, "hai mươi, hai mốt, hai hai..." sắp nhìn thấy tầng hai bảy có đèn sáng không...
"Meo meo..." Con mèo nhỏ vẫn mè nheo quanh chân Lê Mộc, meo meo meo meo, giống như đang làm nũng.
"... Có triển vọng, nhìn cái là biết tao có đồ ăn." Lê Mộc lấy từ trong túi ra một miếng bánh quy nhỏ, lương khô nàng mang theo người chưa bao giờ cạn kiệt, đến cả con mèo hoang ngay cổng cũng biết, nàng ngồi chồm hổm bóp vụn bánh quy, đưa cho con mèo nhỏ, nó thỏa mãn liếm ăn.
Tiếng ô tô chạy qua, ánh đèn quét qua người Lê Mộc, nàng ngẩng đầu, thấy Ngả Hi bước xuống, đến giờ này mới về, rõ ràng là rất ham chơi, Lê Mộc mới chuẩn bị làm cô "giật mình", lại thấy một đôi giày da của nam giới bước xuống từ cửa khác...
"Tiểu Hi..."
"Anh đừng nói nữa." Ngả Hi nhăn mày, thực sự là cô cười không nổi, nói là bạn bè tụ hội, cuối cùng mười mấy người đi được chỉ còn lại có cô và Nghiêm Hàn, bất kể có phải do cô nghĩ nhiều hay không, cũng không muốn suy nghĩ nữa, "Đến rồi, cám ơn anh đưa tôi về."
"Anh vẫn chờ em, Tiểu Hi, em biết không?" Nghiêm Hàn muốn lại gần Ngả Hi hơn, nhưng rõ ràng Ngả Hi đang lùi về phía sau, "Khi anh biết em vẫn chưa kết hôn... anh mừng muốn điên, em biết không!"
"Nghiêm Hàn, chúng ta kết thúc rồi!"
"Không có kết thúc!" Người hắn ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, cảm xúc khó có thể khống chế, Nghiêm Hàn cũng không đoái hoài đến cảm xúc của đối phương, trực tiếp ôm chặt lấy Ngả Hi, từ lúc hôn lễ mấy ngày trước, hắn đã muốn làm vậy, chẳng qua là khi đó có quá nhiều người. "Tiểu Hi, không có kết thúc, lúc đó không phải chúng ta muốn chia tay... chúng ta bắt đầu lại, nhất định anh sẽ không buông tay, tin anh đi..."
"Nhưng khi đó anh đã gật đầu." Ngả Hi như khúc gỗ để hắn ôm, cũng cùng một cái ôm nhưng không còn mãnh liệt như khi xưa.
"Tuyệt tình như vậy sao, một cơ hội cũng không cho sao?"
"Kết thúc là kết thúc." Ngả Hi đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm rất chặt.
Lê Mộc ngơ ngác đứng yên, không biết bọn họ nói gì, chỉ thấy bọn họ ôm nhau, hơn nữa... ôm rất lâu ít nhất nàng thấy ôm rất lâu, nàng choáng váng, tình huống cẩu huyết ghê tởm trong phim Hàn xảy ra với nàng sao? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, Ngả Hi, chị đẩy hắn ra nhanh đi, chị đẩy hắn ra!
Lòng vừa chua xót vừa đau khổ, Lê Mộc thẫn thờ bước đi, đi về phía Ngả Hi, bước đi bước đi, nước mắt chảy ra, nàng dễ khóc, từ nhỏ đã thích khóc nhè, sửa không được. Gió đêm lạnh lẽo thổi tới một lần nữa, Lê Mộc không thấy lạnh chút nào, lòng nàng hiện giờ rối loạn lung tung, rất rối loạn, lạnh là gì, không cảm giác.
Rất nhanh, Ngả Hi phát hiện Lê Mộc, mặc áo khoác màu trắng, hai bàn tay cuộn tròn trong tay áo, gắng gượng bước đi càng lúc càng gần, thấy đôi mắt nàng ướt, rơi lệ...
Lê Mộc liếc nhìn cô, bước đến cạnh vai cô, không nói gì.
"Anh buông ra coi!" Đây là lần đầu tiên Ngả Hi thấy Lê Mộc khóc, chẳng thế nào, mũi của cô cũng bắt đầu cay cay, "Nghiêm Hàn, tôi không khách sáo." Ngả Hi không nghĩ rằng có một ngày phải sử dụng võ tự vệ mà Lê Mộc dạy cô, cũng không ngờ phải sử dụng với mối tình đầu của mình, cô không biết tại sao trong nháy mắt đó cô lại đột phá được như vậy, có thể là một lòng muốn đuổi kịp Lê Mộc, cô thực sự quật ngã được Nghiêm Hàn trong mấy giây đó, Nghiêm Hàn ngã không nhẹ, vì Ngả Hi hoàn toàn dùng lực với hắn như đối phó với lưu manh, không nể tình chút nào.
"A..."
Đồng thời khi quật ngã Nghiêm Hàn, người Ngả Hi cũng lảo đảo, cuối cùng cũng biết được tại sao Lê Mộc đau lưng khi quật ngã một tên đàn ông.
Đầu tiên Lê Mộc nghe thấy có tiếng đàn ông "kêu thảm thiết" sau lưng, tiếp theo Lê Mộc nghe tiếng giày cao gót dồn dập, vừa quay đầu lại, đã thấy Ngả Hi khom người đi về phía nàng, đằng sau có một người đàn ông cao lớn nằm dưới đất, có lẽ là do đi nhanh, giày cao gót làm Ngả Hi trật chân.
"Chị... chị đi nhanh vậy làm gì!" Nước mắt trên mặt Lê Mộc còn chưa lau khô, một giọt nước óng ánh còn dính trên cằm nàng, nàng chạy nhanh về phía Ngả Hi, đỡ cô, cũng không biết trật nghiêm trọng không, "Đau không? Có bị thương không?"
"Vậy em đi làm gì ——" Ngả Hi đau lòng nhìn nàng, ngay cả đôi mắt cũng đỏ, "Sao em lại khóc..."
"Em hỏi chị có đau không!" Hiếm khi Lê Mộc vừa bá đạo vừa mạnh mẽ.
"Không sao... mình về đi."
Ngả Hi khập khễnh bước đi, đi quá nhanh, cũng không để ý hòn đá nhỏ dưới chân.
Đi được mấy phút, dưới ánh đèn mờ nhạt, Ngả Hi dừng bước, kéo bàn tay Lê Mộc ra khỏi lớp vải mỏng, sau đó nắm tay nàng, lạnh buốt giá, "Mặc ít vậy, không lạnh sao?"
Lê Mộc ngẩn ngơ nhìn cô không nói lời nào, đâu còn biết lạnh.
Ngả Hi vuốt ve khuôn mặt của Lê Mộc, nhẹ nhàng lấy tay lau khô nước mắt cho nàng, Lê Mộc vẫn còn ngẩn ngơ nhìn cô, như đứa đần độn, "Đồ ngốc, sao em khóc chứ..."
"Chị biết tại sao em khóc." Nói, Lê Mộc lại cảm thấy tủi thân, một giọt nước mắt nóng ấm lớn như hạt đậu rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào mơ hồ, "... Em cũng không biết... em chỉ muốn khóc, Ngả Hi... em nói thật... em chưa từng yêu ai... chị là người đầu tiên em thích... chị nói em... nói em bụng dạ hẹp hòi cũng được... nhưng em rất khó chịu... em chỉ muốn khóc... em không kìm được..."
"Tiểu Mộc... tại chị xấu xa... đừng khóc..." Ngả Hi không ngừng lau nước mắt cho Lê Mộc, nào biết càng dỗ dành nàng thì nàng càng khóc nhiều hơn, chà xát khiến cả khuôn mặt nàng hồng hồng, cuối cùng dứt khoát không nói thêm gì, Ngả Hi trực tiếp kéo Lê Mộc ôm vào lòng.
"A Tây... chị không thể như vậy..." Lê Mộc dựa vào lòng Ngả Hi tiếp tục khóc, Ngả Hi càng vỗ về càng an ủi nàng, thì nàng càng không thể ngăn lại xúc động khóc nức nở, "Không thể với người khác..."
Gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ lên trán nàng, đôi mắt Ngả Hi cũng ướt trong vô thức, Lê Mộc khóc nhiều, rất đau lòng. Gió thu, hai người cứ ôm nhau dưới ánh đèn, tay Ngả Hi cũng không buông một giây nào, đến khi mười phút trôi qua, Lê Mộc mới ngừng khóc hoàn toàn, nàng cũng không biết nàng thừa hưởng tuyến lệ của ai, đến giờ ở nhà họ Lê chưa từng xuất hiện người nào có thể khóc như vậy.
"Hắn ta là ai?" Dần dần, cuối cùng Lê Mộc cũng cảm thấy lạnh, hai tay nàng chui vào áo khoác rộng mở của Ngả Hi, vòng lấy eo thon của cô, ấm hơn rất nhiều, "Tên đàn ông kia là ai..."
Ngả Hi dứt khoát quấn hết cơ thể nhỏ bé của Lê Mộc vào trong áo khoác, hai người đều gầy, như vậy không chật chội chút nào, Lê Mộc không mang giày cao gót, lùn hơn Ngả Hi một khúc, đúng lúc thuận tiện nàng chôn đầu vào ngực Ngả Hi.
"Là bạn thời đại học..." Ngả Hi cúi đầu nói cho nàng biết.
Bạn đại học được ôm chị sao? Còn ôm lâu như vậy... ôm chặt như vậy, "Em không tin, có phải hắn thích chị không? Chắc chắn là hắn thích chị..."