Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 22



Edit: Hồng Anh

Proofread: Mây

Beta: Ril

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Không cần biết Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu chơi bời điên cuồng như thế nào ở ngoài trường, chỉ cần bước vào Tam Trung, bọn họ sẽ lập tức ngụy trang, biến thành đối thủ một mất một còn.

Cũng may việc học của Lương Độc Thu rất bận rộn, nếu không phải học ở lớp thì lại đang trên đường đến văn phòng, thỉnh thoảng còn phải xử lý chuyện hội học sinh, vậy nên thời gian dành cho Tiêu Xuyên - bạn trai của anh cũng không có nhiều.

Thế nhưng Tiêu Xuyên cũng không cảm thấy bất mãn, ngược lại hắn rất thích như vậy, bởi vì từ khi biết Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên đã biết Lương Độc Thu khác với bọn họ: anh trời sinh sáng mắt*.

(*Gốc để là 他天生亮眼, trong đó 亮眼 là mắt sáng, ý chỉ những người thông minh lanh lợi)


Vậy nên Tiêu Xuyên thích nghe người khác khen ngợi Lương Độc Thu, thích nhìn Lương Độc Thu lên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện hội sinh viên, nếu không phải Tam Trung không cho phép mang theo đồ điện tử, Tiêu Xuyên thậm chí còn muốn lấy máy ảnh chụp lại Lương Độc Thu lúc tỏa sáng, sau đó xem nó như bảo vật gia truyền.

Nhưng nó lại có một nhược điểm, chính là khi Lương Độc Thu phát biểu, Tiêu Xuyên nghe quá nghiêm túc, cho nên Ngô Bộ Hoa cho rằng hắn đối với Lương Độc Thu có ý kiến, đang mưu đồ đối phó anh như thế nào đây.

"Tiêu ca, chúng ta đều là người văn minh, cũng không phải loại vũ phu." Ngô Bộ Hoa rất sốt ruột, sợ Tiêu Xuyên động thủ, "Lương Độc Thu là bảo bối của ban lãnh đạo Tam Trung, nếu cậu ta mà xảy ra chuyện, chúng ta chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả!"


Tiêu Xuyên không nói gì, đảo mắt nhìn Ngô Bộ Hoa, tự hỏi xem tại sao Ngô Bộ Hoa lại có thể nhìn ra hắn muốn đánh Lương Độc Thu. Hơn nữa, Lương Độc Thu không những là bảo bối của ban lãnh đạo Tam Trung mà còn là bạn trai của hắn, sao Tiêu Xuyên có thể động thủ với cậu ấy được!

"Tôi đếm đến ba, cậu tốt nhất nên nhẹ nhàng biến khỏi tầm mắt của tôi, bằng không..." Tiêu Xuyên trừng mắt nhìn Ngô Bộ Hoa, cắn răng nói, "Tôi sợ tôi nhịn không được mà đánh cậu."

"Tôi không đi." Ngô Bộ Hoa cứng đầu, nói, "Nếu tôi đi, chẳng may cậu động thủ thì làm sao bây giờ? Tôi không thể để Tiêu ca chịu thiệt được."

"......" Tiêu Xuyên im lặng, chỉ vào Lương Độc Thu còn đang phát biểu, giọng nói sâu xa, "Tôi ngồi đây nghe một chút, hiểu không?"

Ngô Bộ Hoa ngờ vực nhìn Tiêu Xuyên một lúc, thấy hắn thật sự không có dáng vẻ muốn động thủ mới yên lòng, quay sang chăm chú nghe Lương Độc Thu chia sẻ kinh nghiệm học tập.


"Có sao nói vậy, Lương Độc Thu thật sự rất lợi hại." Nhìn Lương Độc Thu đang phát biểu một cách hùng hồn, Ngô Bộ Hoa trong mắt có ý hâm mộ, cảm khái nói, "Tôi nghe nói cậu ta học trung học ba năm đều đứng nhất lớp."

Thấy Ngô Bộ Hoa nhắc tới trung học cơ sở, tròng mắt Tiêu Xuyên đảo quanh, "Nghe ai nói?"

"Thảo luận ngầm." Ngô Bộ Hoa phổ cập kiến thức cho Tiêu Xuyên, "Kỳ thật ở Tam Trung có rất nhiều học bá muốn vượt qua Lương Độc Thu, hộ vẫn luôn dùi mài kinh sử, chỉ để kéo Lương Độc Thu khỏi hạng nhất."

Nghe vậy Tiêu Xuyên không nhịn được mà cười nhạo, ngữ khí có chút mất khống chế, coi thường nói, "Còn gì nữa?"

"Nhiều lắm." Ngô Bộ Hoa nhỏ giọng chia sẻ, "Nhất là tên Vạn Niên, người thường xuyên bị Lương Độc Thu đè một bậc kia. Nghe nói lúc trước, tên đó cũng thường đứng nhất lớp, vậy mà khi tới Tam Trung thì chưa một lần nào được hạng nhất, sao hắn có thể phục?"
"Tài nghệ không bằng người, vậy thì trách được ai?" Tiêu Xuyên nghe không ra rằng người khác có địch ý với Lương Độc Thu, lúc này mới cau mày phát hiện ra, "Nếu Lương Độc Thu chỉ đứng đầu một lần duy nhất, thì có lẽ là do cậu ta may mắn. Nhưng nếu lần nào cũng được hạng nhất, vậy thì chắc chắn là do cậu ấy lợi hại rồi."

Ngô Bộ Hoa trợn tròn mắt, nhìn Tiêu Xuyên không nói gì, như thể bị dọa choáng váng.

"Cậu không tin?" Tiêu Xuyên nhíu mày, còn đang định ngồi giảng đạo cho Ngô Bộ Hoa nghe thì Ngô Bộ Hoa, người đang sững sờ cuối cùng cũng hoàn hồn, run rẩy nắm lấy bàn tay Tiêu Xuyên gọi một tiếng Tiêu ca.

"Làm gì vậy?" Tiêu Xuyên còn chưa kịp xem xem có chỗ nào không đúng, hắn chỉ cảm thấy khó chịu khi Lương Độc Thu bị nhằm vào.

"Cậu... Cậu không phải là muốn đối phó với Lương Độc Thu sao? Sao cậu còn giúp cậu ta giải thích?" Ngô Bộ Hoa vẻ mặt hoảng sợ, "Trong hoàn cảnh này, đáng ra cậu phải đốt pháo ăn mừng vì có người không thích Lương Độc Thu chứ?"
Tiêu Xuyên cứng đờ, thầm nghĩ mình đã quá chủ quan .

Ngô Bộ Hoa không phát hiện Tiêu Xuyên có gì khác thường, còn chớp chớp mắt chờ Tiêu Xuyên trả lời hắn. Tiêu Xuyên nhìn hắn, không tự nhiên ho khan một cái, nghĩ thêm nói, "Chẳng lẽ cậu ấy không lợi hại?"

Ngô Bộ Hoa ngây ngốc, "Có lợi hại."

"Như vậy không phải là được rồi sao?" Tiêu Xuyên trái phải lẫn lộn "Tuy rằng tôi không thân thiết với cậu ấy, nhưng về phương diện thành tích của cậu ấy quả thật không có gì để bàn cãi, hơn nữa cậu nói xem, cậu cảm thấy những người đó có thể thi tốt hơn Lương Độc Thu sao?"

Ngô Bộ Hoa ngơ ngác, theo bản năng nói, "Thi không lại."

"Vậy nên tôi nói có sai không?" Tiêu Xuyên thừa thắng xông lên.

"Không sai." Ngô Bộ Hoa men theo Tiêu Xuyên suy nghĩ trả lời, lại luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.
Mà Tiêu Xuyên nói xong câu đó thì không nói nữa, ngược lại lấy điện thoại di động ra, mở khung chat với Lương Độc Thu, lén lút đánh chữ.

Tiêu Xuyên Xuyên: Thiếu chút nữa là xong đời rồi.

Tiêu Xuyên Xuyên: Nhưng cũng may tôi thông minh, kịp thời chuyển nguy thành an, Lương ca mau an ủi tôi.

Tiêu Xuyên Xuyên: Một cái ôm hai cái hôn, từ chối mặc cả.

Lương Độc Thu ngừng bài phát biểu, nghĩ tới nên nói cái gì tiếp theo thì thời gian phát biểu đã kết thúc, Lương Độc Thu cảm giác được điện thoại di động trong túi rung vài cái, điều này làm cho Lương Độc Thu dừng một chút, biết là Tiêu Xuyên gửi tin nhắn đến.

Không phải nói ngoại trừ Tiêu Xuyên thì không có ai tìm anh mà là Lương Độc Thu biết trong hoàn cảnh này, chỉ có Tiêu Xuyên là thích nhắn tin cho anh nhất.

Tuy rằng không biết Tiêu Xuyên gửi cho anh cái gì, nhưng vừa nghĩ đến phát biểu xong liền có thể nhìn thấy tin nhắn Tiêu Xuyên gửi cho là tâm tình Lương Độc Thu liền vô cùng tốt.
Ngữ điệu tăng lên vài phần.

Tiêu Xuyên gửi tin nhắn xong đang chờ trả lời, nhưng đến khi đại hội chấm dứt, Tiêu Xuyên cũng không đợi hồi âm nữa. Bất quá Tiêu Xuyên cũng không vì vậy mà không vui, bởi vì khi giải tán trở về phòng học, Tiêu Xuyên không hiểu sao lại rơi vào tay Lương Độc Thu, cuối cùng bị Lương Độc Thu kéo ra phía sau bục.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tiêu Xuyên bị nhốt giữa Lương Độc Thu và vách tường, tiến thoái lưỡng nan, nhưng hắn cũng không muốn thoát ra, nhưng cũng không chủ động, chỉ mỉm cười nhìn Lương Độc Thu, tự mình làm cho bầu không khí nóng thêm vài phần.

Lương Độc Thu bị nhìn đến sửng sốt, yết hầu lăn lên xuống, vuốt ve vành tai Tiêu Xuyên hỏi, "Cười cái gì?"

"Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi?" Tiêu Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại, "Lương hội trưởng đây là muốn ăn quỵt à?"
Tiêu Xuyên nhắc về vụ ôm hôn, nhưng trên thực tế Lương Độc Thu căn bản không đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng này, vậy nên đương nhiên không tính là nợ nần gì hết.

Nhưng Tiêu Xuyên đã nói như vậy, Lương Độc Thu cũng cảm thấy hắn nói đúng, huống chi Lương Độc Thu sớm đã có tính toán, "Không muốn mắc nợ gì hết."

"Tất nhiên." Hôm nay Lương Độc Thu mặc chiếc áo cổ lớn, lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp, Tiêu Xuyên không nhịn được đưa tay sờ sờ, đồng thời nói, "Ngô Bộ Hoa nói trong trường có rất nhiều người muốn thi qua cậu, để cậu không còn được đứng thứ nhất."

Lương Độc Thu đối với hạng nhất vốn không có hứng thú, theo anh thấy chẳng qua cũng chỉ là thi cử, thứ hạng không nói lên được gì cả, dù cho anh đứng thứ nhất, cũng không có nghĩa là anh có thể đến Bắc Đại.
Bất quá nghe Tiêu Xuyên nói như vậy, không hiểu sao lại có chút ý đồ khác, nâng mí mắt lên hỏi ngược lại, "Cậu muốn tôi thi được hạng nhất?"

"Tôi cảm thấy cậu chắc chắn là thi được hạng nhất." Đại khái là chơi đủ rồi, Tiêu Xuyên thay đổi bộ dáng lúc trước, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lương Độc Thu, mặt vùi vào cổ anh, thanh âm rầu rĩ, "Cậu ưu tú hơn bọn họ."

Lương Độc Thu giỏi như vậy, thành tích vẫn luôn xuất sắc, bởi vậy không ít lần được khen ngợi, nhưng những lời khen ngợi cùng khẳng định kia cộng lại, đều không bằng câu nói ưu tú này của Tiêu Xuyên làm cho anh vui vẻ.

"Ừm, vậy thì không cho ai được thi qua." Lương Độc Thu hé miệng nở nụ cười, cam đoan với Tiêu Xuyên, "Kết quả kỳ thi cuối kỳ này cậu sẽ là người đầu tiên tôi cho xem."

Kỳ thi cuối cùng của ba kỳ thi mà đạt kết quả tốt là sẽ có phần thưởng, Lương Độc Thu trước kia cũng đã từng được nhận, bất quá khi đó cậu cũng không để ở trong lòng, cúp đem về nhà liền vứt tủ.
Nhưng hiện tại Lương Độc Thu muốn đem cúp tặng cho Tiêu Xuyên.

Lương Độc Thu càng nghĩ càng kích động, nói xong lại bổ sung thêm, "Sau này ra ngoài thi đấu lấy giải thưởng cũng đem về cho cậu." Lương Độc Thu ghé sát vào tai Tiêu Xuyên nói, "Tiểu Xuyên, cậu giúp tôi bảo quản huy chương, được không?"

Tuy rằng Lương Độc Thu vẫn tự xưng anh sẽ không làm nũng nữa, nhưng Tiêu Xuyên cảm thấy anh đối với làm nũng vô sư tự thông*, ví dụ như hiện tại, Lương Độc Thu có lẽ cho rằng hắn chỉ là tùy tiện nói một câu mà không biết những lời này của hắn nói có bao nhiêu ẩn ý.

(*gốc là 无师自通: học mà không cần người dạy)

"Được rồi." Tiêu Xuyên lên tiếng, thân thể ngửa ra sau cùng Lương Độc Thu, lại bắt đầu tính nợ cũ với cậu, "Vậy Lương bộ trưởng dự định khi nào thực hiện lời hứa?"
Lương Độc Thu còn đang mải chìm đắm trong niềm vui muốn cố gắng giành giải thưởng cho Tiêu Xuyên, nghe vậy liền sửng sốt, không kịp phản ứng, "Cái gì?"

"Tôi thấy cậu chính là cố ý!" Tiêu Xuyên hận sắt không thể thành thép, giả bộ đáng thương nói, "Vừa rồi ôm đều là tôi chủ động."

Tiêu Xuyên nói còn chưa đủ, lúc sau còn cúi đầu, làm ra bộ dáng bi thương thấu tim.

Lương Độc Thu lúc này nhớ tới, biết việc Tiêu Xuyên nói chính là chuyện hắn nói trên WeChat vừa nãy, nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, "Không để ý tới cậu, cũng không phải cố ý không trả lời cậu."

Tiêu Xuyên còn đang diễn kịch, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên làm cho mất bình tĩnh, vừa cười vừa ôm lấy mặt Tiêu Xuyên để hắn ngẩng đầu nhìn mình, trước khi hôn xuống vẫn không quên biện hộ cho bản thân, "Tôi chỉ là cảm thấy hôn với ôm qua điện thoại thì không đủ ấm áp, xem ra tiếp xúc thật sự mới có thể khiến người ta vui vẻ."
"Vậy nên Tiểu Xuyên đừng giận tôi nữa, được không?" Lương Độc Thu cắn môi dưới Tiêu Xuyên, mỉm cười, ngữ khí có ý lấy lòng, mềm giọng dỗ dành người ta, "Lần sau tôi tuyệt đối không như vậy."

Rõ ràng là sự tình biến Tiêu Xuyên thành như vậy, nhưng ngượng ngùng trước tiên vẫn là hắn.

Tai Tiêu Xuyên ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám rơi lên người Lương Độc Thu, lại còn cứng miệng nói một câu, "Hừ, vậy tôi tạm tha cho cậu đó."

Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên đáng yêu làm cho mềm lòng, rốt cục cũng không làm bộ nữa, nắm cằm Tiêu Xuyên hôn một cách sâu sắc.

Lương Độc Thu để ý người hoặc chuyện rất ít, đại đa số mọi chuyện đều bị anh bài trừ ở ngoài lòng, cho dù có là chuyện liên quan đến mình, anh đều lấy một loại thân phận bàng quan tuyệt đối đứng ở bên ngoài, không bởi vậy mà tâm tình dao động.
Tiêu Xuyên là ngoại lệ, có lẽ nói chính xác một chút thì hẳn là Tiêu Xuyên dùng phương thức của chính mình, phá vỡ vỏ bọc cố định, cường ngạnh đi vào một mẫu ba phần đất của Lương Độc Thu, trở thành người đặc thù của anh.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----