Edit: Hồng Anh
Proofread: Mây
Beta: Ril
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo là góc nhìn của Độc Thu
Tố chất thân thể của Tiêu Xuyên vốn rất tốt, Lương Độc Thu quen biết hắn nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy hắn bị cảm bao giờ, vậy nên khi Tiêu Xuyên nhắn tin cho anh nói hắn đau đầu muốn nôn, Lương Độc Thu hơi ngạc nhiên.
Lúc đó đã là rạng sáng, Lương Độc Thu vừa rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, mà dựa theo thói quen trước kia, không quá vài phút Tiêu Xuyên sẽ gọi điện thoại đến, hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó chúc ngủ ngon rồi đi ngủ.
Nhưng hiện tại Tiêu Xuyên thấy không thoải mái, Lương Độc Thu biết hắn ở một mình, vậy nên anh do dự vài giây rồi vừa nhắn tin vừa mặc quần áo đi ra ngoài trong yên lặng, không động chạm gì tới cha mẹ Lương, bắt xe đến thẳng nhà Tiêu Xuyên.
"Cậu?" Tiêu Xuyên nghe thấy tiếng mở cửa, vén mí mắt nhìn, thấy là Lương Độc Thu, ánh mắt liền cong thành độ cong đẹp mắt, rõ ràng là vui vẻ không chịu nổi vậy mà vẫn cố ý bĩu môi giả bộ ủy khuất, "Sao bây giờ cậu mới đến? Tôi chờ cậu mãi."
Lương Độc Thu không thèm nói đạo lý với người bệnh, nghe vậy đành dỗ dành Tiêu Xuyên hai câu, sau đó cởϊ áσ khoác leo lên giường Tiêu Xuyên, kéo Tiêu Xuyên ôm vào trong lòng, "Đầu còn đau không? Tôi xoa cho cậu."
"Lạnh." Tiêu Xuyên nằm sấp vào lòng Lương Độc Thu, cau mày nói, "Người cậu lạnh thật đấy."
Lương Độc Thu giúp Tiêu Xuyên xoa bóp huyệt thái dương, "Nhiệt độ bên ngoài thấp, với lại tôi vừa từ bên ngoài vào, chắc chắn lạnh rồi."
Nhưng Lương Độc Thu sợ làm Tiêu Xuyên lạnh, không vui khi hắn làm như vậy, chỉ là Tiêu Xuyên không giải thích được với Lương Độc Thu, cứng rắn ôm không buông tay, Lương Độc Thu cũng đành phải chiều theo hắn.
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Đau đầu thật sự là đau đầu, nhưng còn lâu mới đau đầu đến mức muốn nôn, hơn nữa còn đã đến mức này, Tiêu Xuyên nếu hiểu chuyện một chút thì sẽ không gửi tin nhắn cho Lương Độc Thu.
Tiêu Xuyên biết thật ra Lương Độc Thu rất ôn nhu, khẳng định sẽ không nỡ để cho hắn một mình, vậy nên Tiêu Xuyên ti tiện lợi dụng việc Lương Độc Thu đối tốt với mình, hơn nửa đêm trời lạnh, còn dụ dỗ người ta đến chăm sóc hắn.
Nhưng đây lại là Lương Độc Thu, là người mà Tiêu Xuyên không cần nhìn trước ngó sau liền dám nói với mọi người hắn rất yêu anh, cho nên Tiêu Xuyên mới có thể gửi tin nhắn cho Lương Độc Thu, giả bộ đáng thương muốn Lương Độc Thu đến chăm sóc hắn.
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu nhất định sẽ tới, Lương Độc Thu cũng không làm hắn thất vọng.
Lương Độc Thu cũng không biết Tiêu Xuyên đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy Tiêu Xuyên trả lời, liền cho rằng hắn khó chịu không nói nên lời, liền làm bộ muốn đứng dậy để đưa Tiêu Xuyên đến bệnh viện.
Bất quá Tiêu Xuyên giơ tay đè anh xuống, "Tôi không sao."
Lương Độc Thu vẻ mặt không tin, dù sao sắc mặt Tiêu Xuyên hiện tại thật sự không tốt, Lương Độc Thu căn bản không yên lòng. Vì thế Tiêu Xuyên đành phải nhếch miệng cười, chứng minh với Lương Độc Thu hắn không sao.
"Tôi đang suy nghĩ vài chuyện." Tiêu Xuyên không muốn nhắc tới tâm sự giả tạo của hắn, liền bắt đầu kể lể với Lương Độc Thu, "Lần trước cùng bọn Ngô Bộ Hoa đi ra ngoài ăn cơm, Ngô Bộ Hoa cùng với Uông Toàn cố tình chuốc rượu tôi."
Tiêu Xuyên dùng tóc cọ cọ vào cằm Lương Độc Thu, tiếp tục nói, "Tôi không uống nổi nữa, thế nhưng bọn họ vẫn lừa tôi uống, vậy nên sau đó tôi mới không trả lời được tin nhắn của cậu."
Lương Độc Thu nhớ rõ chuyện này.
Lúc ấy Tiêu Xuyên cùng người trong lớp với lớp khác thi đấu bóng rổ, cuối cùng lớp bọn họ đoạt quán quân, vì thế Ngô Bộ Hoa la hét muốn mời mọi người ăn cơm. Tiêu Xuyên cơ bản là không muốn đi, thế nhưng Ngô Bộ Hoa nhất quyết kéo hắn đi cho bằng được.
Lương Độc Thu không hề ngăn cản, chỉ gửi tin nhắn cho Tiêu Xuyên bảo hắn đừng uống quá nhiều, bằng không ngày hôm sau thức dậy lại thấy khó chịu, ai mà biết được đến mười một giờ, Lương Độc Thu vẫn không nhận được hồi âm của Tiêu Xuyên.
Lần này Lương Độc Thu đứng ngồi không yên, thay quần áo xong xuống lầu, chuẩn bị ra ngoài tìm Tiêu Xuyên. Ai biết Lương Độc Thu vừa đi ra khỏi tiểu khu liền nhìn thấy Ngô Bộ Hoa xách theo Tiêu Xuyên đang nói chuyện với người gác cửa.
Lương Độc Thu: "..."
Tiêu Xuyên còn đang nhớ lại, Lương Độc Thu trầm ngâm suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói gì cả để Tiêu Xuyên nói tiếp.
"Bọn họ làm tôi say đến không nhớ gì hết, còn không đưa tôi về nhà, hại tôi ngày hôm sau thức dậy phải chạy về nhà lấy cặp sách." Tiêu Xuyên "Hừ" một tiếng tỏ vẻ bất mãn, "Càng đáng ghét hơn chính là, ngày hôm sau Ngô Bộ Hoa còn không thừa nhận là cậu ta cố ý, còn nói tôi mới là người muốn đến nhà cậu ta."
Tiêu Xuyên ngửa đầu nhìn Lương Độc Thu, ném câu hỏi cho anh, "Cậu nói xem cậu ta có phải là quá đáng hay không?"
Lương Độc Thu không biết nên trả lời thế nào, dù sao anh cũng không thể nói rằng sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì anh biết, Tiêu Xuyên nhất định sẽ tức giận, vậy nên Lương Độc Thu suy nghĩ một chút, quyết định nói tiếp lời Tiêu Xuyên, "Ừm, rất quá đáng."
Tiêu Xuyên vui vẻ, bắt đầu thương lượng điều kiện với Lương Độc Thu, "Vậy lần sau cậu phải thi thật tốt, kéo thêm một chút điểm, Ngô Bộ Hoa nhất định sẽ tức chết."
Ngô Bộ Hoa thành tích rất tốt, nhưng hắn lại luôn đứng ở vị trí số hai, ước mơ lớn nhất trong đời chính là thi qua Lương Độc Thu giành lấy vị trí thứ nhất. Cũng chính vì vậy, Tiêu Xuyên mới có thể nói Ngô Bộ Hoa sẽ tức chết, bởi vì nếu Ngô Bộ Hoa thật sự ở đây, phỏng chừng sẽ đánh nhau với Tiêu Xuyên.
"Được rồi." Lương Độc Thu dỗ Tiêu Xuyên nói, "Vậy lần sau tôi sẽ đứng vị trí thứ nhất."
"Cái gì gọi là đứng vị trí thứ nhất?" Tiêu Xuyên không vui nói, "Anh vốn là đứng nhất."
Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên chọc cười, hỏi ngược lại hắn, "Vậy chiếm được hạng nhất thì có ý nghĩa gì?"
Thành tích của Tiêu Xuyên ở xếp hạng trong lớp, nếu phát huy tốt thì có thể thi vào top 15, bằng không sẽ vẫn mãi ở trong top 20. Lương Độc Thu cũng không phải có ý nói Tiêu Xuyên bắt buộc phải thi tốt, cậu nói như vậy chỉ là muốn chọc cười Tiêu Xuyên, về phần thành tích của Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu cho rằng hắn có cố gắng là tốt rồi, mặc kệ Tiêu Xuyên đi đâu học đại học thì quan hệ của họ cũng sẽ không thay đổi.
Tiêu Xuyên không nghĩ như vậy nữa, hắn nghe được lời này của Lương Độc Thu thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó Lương Độc Thu không kìm được nói, "Tôi sẽ học hành chăm chỉ."
"?"
"Anh, em muốn cùng anh học đại học." Tiêu Xuyên nói, "Em không muốn yêu xa đâu, em cũng muốn học đại học với anh."
Sợ ánh đèn chói mắt nên trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh đèn ấm áp chiếu vào mắt Tiêu Xuyên, giống như một ngôi sao nhỏ, Lương Độc Thu thấy vậy trong lòng liền nhũn ra.
Cậu không nhịn được tiến lại gần hôn Tiêu Xuyên một cái, "Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng."
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----