Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 160



Do phải đến Hắc Lê Phong nên Trần Phổ, Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân đều mang theo súng. Lúc này, Trần Phổ tiên phong rút súng, hai người còn lại theo sau anh, từ từ tiến gần đến cửa. Vừa đến cạnh cửa, Trần Phổ đã chú ý đến hai lỗ đạn trên bản lề cửa. Anh im lặng ra hiệu cho hai người: “Cẩn thận.”

Trần Phổ dùng nòng súng đẩy cánh cửa ra từ từ.

Bên trong tối om, im phăng phắc. Trần Phổ ra hiệu cho Lý Khinh Diêu đứng sau lưng mình, Châu Dương Tân đứng bên kia cửa. Trần Phổ giơ đèn pin, rọi nhanh một vòng trong phòng rồi rọi lại một lần nữa.

“Hình như không có người.” Anh nói.

Hai ngọn đèn dầu được châm sáng, tia sáng vàng nhạt bao trùm căn nhà gỗ. Tuy không quá sáng nhưng đủ để họ quan sát tình hình trong phòng.

Một mớ lộn xộn và hỗn độn.

Trong phòng có hai chiếc giường gỗ, quần áo và chăn màn vứt ngổn ngang trên giường. Một chiếc ghế đổ xuống sàn, một góc tựa lưng bị chặt đứt, mảnh gỗ vụn vương vãi khắp sàn nhà. Một cái nồi lăn lóc trên sàn cửa bếp. Lý Khinh Diêu nhặt lên xem, phát hiện đáy nồi cũng có hai lỗ đạn.

“Ở đây có vết máu.” Châu Dương Tân hô lên, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vội bước đến, cầm đèn pin soi. Mặt đất cạnh tường có vài vết máu sẫm màu đã khô từ lâu.

Trong phòng còn có một chiếc bàn gỗ cũ, ruồi nhặng bâu kín. Trên bàn đặt một đĩa lạc rang, nửa bát thịt xào ớt và nửa chai Nhị Qua Đầu. Bên cạnh còn có hai bát cơm thừa và hai ly rượu đều đã ôi thiu hết.

“Trần Phổ, anh nhìn cái này đi.” Lý Khinh Diêu móc ra một chiếc ví tiền dưới gối trên giường, bên trong có hai tấm thẻ ngân hàng, hơn ba trăm đồng bạc lẻ và một cái căn cước công dân. Người trong căn cước không ai khác chính là Lạc Long.

Lý Khinh Diêu tiếp tục lục soát, rất nhanh đã móc ra một chiếc ví khác ở bên dưới tấm nệm của chiếc giường còn lại, trong ví có căn cước của Thượng Nhân.

Trần Phổ cầm lấy xem xét và bỏ vào trong túi đựng vật chứng mang theo bên mình.

“Trên tường cũng có lỗ đạn!” Châu Dương Tân hô to. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn theo tia sáng, có ba viên đạn cắm sâu vào bức tường cạnh cửa sổ. Lý Khinh Diêu lại phát hiện ra bên cạnh có gì đó, cô soi đèn pin, nhìn thấy trên bức tường cũ hiện rõ hai vết nện rất sâu, hình chữ nhật dài, khiến lớp sơn vốn đã nham nhở giờ lại bong tróc thêm.

Hiện trường này không thể rõ ràng hơn nữa.

Trong căn nhà gỗ không có tín hiệu, Trần Phổ đi ra ngoài khu rừng, leo lên chỗ cao, điện thoại mới bắt được tín hiệu. Người đầu tiên anh gọi là Đinh Quốc Cường:

“Thầy ạ, em đã đến căn nhà gỗ mà Lạc Long và Thượng Nhân từng sống, trong căn phòng đã không còn ai. Vài ngày trước, có lẽ ở đây đã xảy ra một cuộc đọ sức ác liệt, có người muốn giết bọn họ.”

Đinh Quốc Cường hỏi theo bản năng: “Ai?”

“Tên sát thủ mang súng.”

Tảng sáng, một nhóm nhỏ bao gồm cảnh sát hình sự, pháp y và nhân viên giám định đã sử dụng thiết bị cáp trượt trên sông do Trần Phổ chế tạo để đến căn nhà gỗ trước, Phương Hạo cũng nằm trong số đó. Những đại đội khác sẽ đến sau khi đường được thông.

Phương Hạo kiểm tra một vòng cả trong lẫn ngoài căn nhà gỗ, trong lòng cũng hiểu rõ giống Trần Phổ. Anh ấy trầm ngâm một lúc, đi đến gần Trần Phổ, giơ ngón tay cái lên và khen ngợi: “Cậu nói đúng. Phục rồi.”

Lúc này, Trần Phổ cuối cùng cũng đã thấm mệt, anh ngồi trên tảng đá gần căn nhà gỗ, nghe Phương Hạo nói vậy, anh chỉ ngẩng đầu lên: “Quản tốt mấy thằng oắt trong đội anh là được.”

Phương Hạo nhìn Lý Khinh Diêu đang đứng gần đó, lẩm bẩm chửi: “Mượn việc công để giải quyết việc tư, cậu còn có liêm sỉ không?”

Trần Phổ: “Chứ chúng nó có gì hơn tôi đâu?”

Phương Hạo tức điên, bỏ đi mất.

Lý Khinh Diêu tuy cũng mệt, nhưng may tối qua trên đường đến đây, cô đã chợp mắt được hơn một tiếng nên vẫn còn gắng gượng được. Cô theo chân nhân viên giám định hiện trường học quan sát một lúc rồi mới quay lại tìm Trần Phổ.

Tia nắng mai xuyên qua tán rừng, rọi xuống tảng đá Trần Phổ đang ngồi. Bờ vai anh hơi trùng xuống, đôi tay đặt trên đầu gối, cúi đầu, để lộ một tấc cổ. Anh nhìn chằm chằm mặt đất, Lý Khinh Diêu nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện trên mặt đất không còn gì khác ngoại trừ cỏ dại và vài hòn đá vụn. Kế đó, Trần Phổ giơ chân phải đá một hòn đá bay xa tít rồi nhìn theo hướng hòn đá lăn, nét mặt mỏi mệt.

Lý Khinh Diêu ngồi xuống cạnh anh, anh hỏi: “Em mệt không?”

“Váng đầu.”

Trần Phổ rất muốn gần cô thêm một chút, tốt nhất là ôm cô vào lòng, nhưng anh không thể. Anh chống một tay lên tảng đá sau lưng cô, những vẫn giữ khoảng cách nửa cánh tay. Anh nói: “Chú Đinh đã sắp xếp chỗ nghỉ tại thị trấn dưới chân núi, lát nữa chúng ta đến đó ngủ nửa buổi rồi chiều quay lại làm việc tiếp.”

Lý Khinh Diêu nhìn khuôn mặt anh: “Ban nãy anh đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Lý Khinh Diêu nhặt một viên đá dưới đất, áng chừng trong lòng bàn tay, nói: “Trần Phổ, em biết. Từ lúc phát hiện căn nhà cỗ, hình như anh có tâm sự. Nhưng nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, đây là chuyện của anh, em từng nói em sẽ không bao giờ can thiệp.” Cô vung tay ném viên đá đi thật xa, nhoẻn cười: “Khi nào anh muốn nói thì hẵng nói cũng được.”

Một góc nào đó trong con tim Trần Phổ đã sụp đổ một cách mềm mại. Cô quá nhạy bén. Nhưng cho dù muốn khuyên giải người khác, cô cũng vẫn ung dung và phóng khoáng như vậy, cứ như một con diều, dù rằng giờ đây cô đã tình nguyện đặt sợi dây vào lòng bàn tay anh, nhưng cô vẫn tự do tự tại, có thể bay rất vững, rất cao dù chỉ một mình.

Nhưng anh muốn ở bên cạnh cô mãi mãi.

“Tại sao hung thủ lại giết Lưu Hoài Tín, Tiền Thành Phong và Lạc Long? Hơn nữa đều dùng cách hành hạ là cắt cổ tay cho máu chảy hết.” Anh nói, “Chỉ có một lý do.”

“Hắn ta muốn trả thù cho Lý Ngọc.”

“Ai sẽ bất chấp hy sinh tính mạng và cuộc đời để trả thù cho Lý Ngọc?”

“Chỉ có thể là người yêu, người thân hoặc là tri kỷ.”

Câu trả lời của cô hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng Trần Phổ.

Lý Khinh Diêu lại nói: “Bỗng nhiên em đã ngộ ra kha khá. Tại sao tại hiện trường giết Tiền Thành Phong, hung thủ lại gấp di thư thành hạc giấy. Hạc giấy màu trắng, biểu đạt lời chúc. Anh có thấy rất hợp với Lý Ngọc không?”

Váy trắng, tóc đen dài óng ả, thân hình mảnh dẻ, non nớt, trong sáng, vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.

Trần Phổ rút điện thoại từ trong túi ra, anh cầm trong tay ngắm nghía một lúc rồi mở ứng dụng nghe nhạc, nhấn phát nhạc.

[Angel angel

Mong rằng em luôn ở bên tôi

Angel angel

Em có nghe thấy tiếng gọi thiết tha của tôi



Angel angel

Xin em hãy nắm chặt lấy tay tôi…]

Giọng nam du dương và thâm tình vang lên trong khu rừng vắng lặng bỗng chốc khiến Lý Khinh Diêu lạnh sống lưng.

“Mỗi người chúng ta tìm được, đã từng gặp cô ấy như Diệp Tùng Minh, Trương Minh Dũng…đều không hẹn mà cùng hình dung cô ấy bằng hai chữ “thiên thần”. Anh không biết “Lý Ngọc” đó thuần khiết xinh đẹp cỡ nào. Nhưng bảy năm trước, cô ấy đã ở Gia viên Triều Dương. Lưu Hoài Tín và Tiền Thành Phong đã đừng đến phòng khám Viễn An lấy thuốc cho cô ấy. Và Lý Cẩn Thành cũng từng đến phòng khám Viễn An, hơn nữa còn được Diệp Tùng Minh tin tưởng. Em nói, liệu cậu ấy có quen Lý Ngọc không? Bài hát “Angel” cậu ấy phát đi phát lại trong danh sách nhạc điện thoại của mình có phải là dành cho Lý Ngọc không?”

Lý Khinh Diêu đứng bật dậy: “Anh nghi ngờ anh trai em?”