Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 166



Lạc Long cố tình bỏ đói cô ấy cả ngày, lại vận động trên giường suốt cả chiều nên Lý Ngọc đã đói điên lên từ lâu. Hơn nữa, trí lực hiện tại của cô ấy chỉ như một đứa trẻ năm, sáu tuổi, đói lâu thì lại càng dễ mất kiểm soát, không biết no là gì. Bị Tiền Thành Phong và những người khác dụ dỗ và lừa dối, lần nào cô ấy cũng ăn đến mức ói ra mới cảm thấy an toàn.

Trên bàn bày hai con gà nướng nguyên con, một bát thịt ba chỉ to tướng, ba bát cơm và năm chai coca…So với những vua dạ dày chân chính thì vẫn còn kém xa. Tuy nhiên, Lý Ngọc lại sở hữu thân hình quyến rũ và khuôn mặt thiên thần nên mọi chuyện lại khác. Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lóe lên sự đói khát như thú dữ, nhìn thấy cô ấy bẻ đùi gà nhét vào trong miệng không màng hình tượng. Nhìn thấy cô ấy uống ừng ực từng chai coca, những người xem phía sau màn hình vừa cười vừa chửi. Nếu thi thoảng được sự chỉ đạo của Tiền Thành Phong, cô ấy vô tình để lộ da thịt, hoặc là cầm đùi gà thực hiện một số động tác mang tính khiêu dâm, lại càng khiến cánh mày râu rạo rực, liên tục tặng quà cho cô ấy.

Cứ như chỉ cần tặng quà thì thiếu nữ tuyệt sắc họ không bao giờ chạm tới sẽ giống như trong video, trở thành nô lệ rẻ mạt, quỳ rạp dưới chân bọn họ xin ăn, khoe khoang và khuất phục.

Thu nhập của buổi phát trực tiếp này dự kiến sẽ lại phá kỷ lục.

Tiền Thành Phong còn điều khiển Lý Ngọc ở ngoài ống kính, còn Lý Ngọc thì vừa đói vừa chóng mặt, lại sợ bị đánh nên ngoan ngoãn như một con rối.

Lạc Long ngồi trên sô pha cười, nhìn thiếu nữ nhếch nhác mà cứ như nhìn thấy một đống trứng vàng đang rơi xuống. Lưu Hoài Tín ngồi cạnh hắn ta vẫn giữ nét mặt sa sầm. Nhìn thấy Lý Ngọc ăn nhiều hơn bình thường, anh ta lo lắng nói: “Hôm nay bác sĩ ở phòng khám đã nói rồi, bệnh tiểu đường của cô ấy đang trở nặng, ăn thế này có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Sợ gì? Uống thuốc không có tác dụng thì tiêm là được. Haha, nhìn nó ngu chưa kìa!”

Lưu Hoài Tín trầm mặc.

Buổi phát trực tiếp đầu tiên cuối cùng đã kết thúc. Lý Ngọc đã nôn ói đúng như dự đoán, hai người kia thấy tởm lợm, còn Lưu Hoài Tín đỡ cô ấy vào nhà vệ sinh rồi dọn sạch chỗ uế. Thú thực, anh ta thà để cô ấy nôn hết ra ngoài còn hơn là nuốt hết vào trong bụng.

Ăn xong, Lý Ngọc lại cảm thấy mệt mỏi chóng mặt. Lưu Hoài Tín tiêm cho cô ấy một mũi, sắc mặt cô ấy mới dần hồng hào trở lại, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Lạc Long và Tiền Thành Phong vẫn còn tỉnh táo, hai người họ đặt đồ ăn ngoài, ngồi uống rượu nhâm nhi đồ ăn trong phòng khách. Lạc Long nói: “Để nó ngủ thêm hai tiếng cho tỉnh táo.”

Tiền Thành Phong tiếp lời, cười khẩy: “Nếu không lát nữa không chịu nổi chúng ta đâu. A Tín, cậu cũng ăn chút đi.”

Lưu Hoài Tín cũng ngồi xuống, nhắm vài ly rượu, ăn một đống đồ ăn. Giờ giấc của anh ta cũng ngày đêm đảo lộn giống như họ, đêm vẫn còn dài.

Khi gần đến mười hai giờ, ba người họ ăn uống no nê, dưỡng sức đầy đủ, người dọn dẹp bãi chiến trường như thường lệ vẫn là Lưu Hoài Tín, còn Lạc Long và Tiền Thành Phong tắm rửa, thay đồ lót kiểu dáng, đều là vì hiệu quả của buổi phát trực tiếp.

Lý Ngọc ngủ say như cún con, ngáy khe khẽ, cuộn mình lại, vẫn chưa thức dậy. Hai người họ cũng không để ý, thong thả lựa chọn đạo cụ trong phòng.

Tiền Thành Phong ngoái đầu nhìn Lưu Hoài Tín bên ngoài, như cười như không: “Cậu thật sự không chơi chung à? Làm một buổi bốn người chắc chắn sẽ có nhiều người đăng ký hơn.”

Lưu Hoài Tín nhìn cô gái trên giường, nói: “Thôi, tôi không quen.”

“Thế thôi.” Tiền Thành Phong đóng cửa lại ngay trước mặt anh ta.

Lạc Long điều chỉnh camera, Tiền Thành Phong mở phần mềm trên máy tính, nghĩ ngợi, một lúc sau anh ta nói: “Anh Long, phát trực tiếp buổi tối không quan trọng, khán giả đều ở nước ngoài. Hiện tại chúng ta phát trực tiếp ăn uống ban ngày, lượng người xem đông như vậy, nhỡ đâu gia đình cô gái này phát hiện, tìm đến cửa thì phải làm sao? Thế thì phiền phức to.”

“Lo gì. A Tín đã nói rồi mà, người nhà của nó đã bỏ rơi nó từ lâu rồi. Nó vừa mắc bệnh tiểu đường lại còn khờ khạo, đúng là gánh nặng gia đình. Gia đình nó nghèo nhất thôn, biết quái gì về phát trực tiếp, còn lâu mới phát hiện.”

“Cũng phải.” Tiền Thành Phong như đang tự nhủ: “Nghe A Tín nói nhà nó định bán nó cho một thằng già hơn bốn mươi ế xưng ế xỉa. Giờ nó theo mình, ăn ngon mặc đẹp, sướng hơn ở quê bao nhiêu.”

Lạc Long tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lý Ngọc, kéo cô gái đang ngủ say đến trước ống kính, nói: “Còn được ba anh em mình thay nhau hầu hạ, sướng như tiên còn gì.”

Tiền Thành Phong cười ha hả rồi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, nói nhỏ: “A Tín ngày càng kỳ lạ, chẳng nhẽ cậu ta thật sự thích con ngốc này à?”

“Thế cũng không cản được việc cậu ta cưỡi nó.”



Buổi phát trực tiếp này kéo dài đến ba giờ sáng mới kết thúc. Lạc Long và Tiền Thành Phong quay về phòng riêng, ngủ khò khò. Lưu Hoài Tín lặng lẽ ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng Lý Ngọc.

Cô ấy chưa chợp mắt, nhưng cũng không ngồi dậy. Bọn họ không tắm rửa cho cô ấy và cô ấy cũng không biết tắm rửa cho mình.

Lưu Hoài Tín bước vào, nhẹ nhàng ôm cô ấy dậy đi vào nhà vệ sinh. Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể gần như nát vụn của thiếu nữ, Lưu Hoài Tín cũng lột sạch quần áo của mình, ôm lấy cô, chậm rãi tắm rửa.

Lý Ngọc lúc này giống như một chú mèo yếu đuối, nằm gọn trong lòng anh ta, đôi mắt trong veo. Cô ấy nói: “Em lại đói rồi.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lưu Hoài Tín chỉ khoác áo choàng tắm, ôm Lý Ngọc trần truồng quay trở về phòng.

Trong lòng Lưu Hoài Tín rất khó chịu, anh ta đi lấy bánh quy không đường mình mua lén đưa cho cô ấy. Lý Ngọc ăn như hổ đói, hết sạch cả túi bánh, còn đòi thêm, song Lưu Hoài Tín không cho.

Thế là, Lý Ngọc mở to đôi mắt đen láy, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh ta, hình như cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Lưu Hoài Tín vuốt mái tóc dài của cô ấy, nói: “Hồi trước lúc em chưa phát điên, chúng ta lớn lên chung một thôn, học chung một trường cấp ba. Nhưng lúc ấy em chưa bao giờ để ý đến anh. Em là cánh phượng hoàng bay ra từ trong núi, ai cũng nghĩ rằng em sẽ thi đỗ Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh. Thế nhưng em lại không biết tự chăm sóc bản thân, ngã đập đầu nên chẳng còn thông minh nữa.”

Lý Ngọc nghe mà nửa hiểu nửa không, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trong lòng Lưu Hoài Tín vừa xót xa vừa hả hê, nắm lấy cằm cô, nói: “Sau này em phải nghe lời anh. Khi nào kiếm đủ tiền rồi, em chỉ cần theo một mình anh thôi. Anh sẽ chăm sóc em cả đời, nhé?”

Cô ấy gật đầu.

“Không được nói với bọn họ.”

“Vâng, đây là bí mật nhỏ của em và A Tín.”

“Tên em vốn không phải là Lý Ngọc, em biết chưa?” Anh ta nói, “Lý Ngọc chỉ là cái tên bọn anh đặt đại cho em thôi.”

“Thế tên em là gì?”

“Thôi em đừng nhớ lại nữa.” Trong căn phòng tối mờ, tay anh ta men theo khuôn mặt cô ấy, chậm rãi trượt xuống bên dưới. Đường nét mịn màng mát rượi đủ để làm say đắm bất cứ gã đàn ông nào.

“Mút anh đi, bé ngoan.” Anh ta nhẹ nhàng nói, “Anh muốn rồi.”

Lý Ngọc mím môi, “Nhưng hôm nay miệng em đau lắm, không muốn đâu.”

Anh ta nhìn dán vào cô ấy, ánh mắt sa sầm, “Mút!”

Lý Ngọc rụt người lại, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Lưu Hoài Tín thở hổn hển, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, như đang lạc vào cõi mơ hoang đường. Anh ta không dám tỉnh giấc, bởi vì một khi tỉnh giấc, anh ta sẽ phải đối diện với chính mình, một con người không biết từ khi nào đã trở nên ghê tởm, nhu nhược, giống y như súc sinh.

Giấc mộng này tốt nhất là đừng bao giờ tỉnh dậy. Như vậy anh ta có thể mãi mãi ở bên nữ thần thuở thiếu thời của mình.