Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 174



“Đương nhiên không phải. Lưu Đình Muội rất thông minh, cô bé là đứa trẻ thông minh nhất trong thôn chúng tôi, à không, là toàn huyện. Trước khi ngã dập đầu, năm nào cô bé cũng đứng đầu toàn khối. Mà Đinh Muội lại còn xinh đẹp như vậy, nếu năm đó được học hành tới nơi tới chốn thì tương lai sẽ xuất sắc nhường nào chứ! Tiếc quá, chao ôi!”

Bí thư chi bộ thôn lấy một điếu thuốc lá, Hạ Dũng Trạch vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá ngon, nói: “Chú hút thuốc lá của cháu đi ạ.”

“Chú nói cô ấy ngã dập đầu là sao ạ?”

Lý Khinh Diêu nghĩ bụng: Thanh niên này cũng nhanh nhạy đấy chứ. Lời đồn rõ ràng là không hiểu cái tốt của cộng sự nhà mình. Cậu ấy chỉ ngốc nghếch một tí, chứ thực ra khá tinh tế. Bình thường Trần Phổ còn không thèm mang theo thuốc.

Bí thư chi bộ thôn mỉm cười: “Cảm ơn! Thế tôi nhận vậy. Thuốc lá của đồng chí cảnh sát thành phố cho có khác. Chàng trai, cậu cũng làm một điếu đi!”

Hạ Dũng Trạch bất giác nhìn Lý Khinh Diêu. Lý Khinh Diêu mỉm cười: “Cậu hút cùng chú bí thư đi.”

Thuốc lá rút ngắn khoảng cách giữa đàn ông. Bí thư chi bộ thôn cũng trò chuyện cởi mở hơn: “Lưu Cường Thuận và Mã Y Lan là bố mẹ của Đình Muội. Từ nhỏ đã thương con trai hơn. Ở nông thôn, chuyện này cũng khá phổ biến. Nhưng đôi vợ chồng đó lại cực kỳ quá đáng. Giờ là thời đại nào rồi, dù trọng nam khinh nữ nhưng cũng không có nhà nào lộ liễu đến vậy đâu. Còn bọn họ, bọn họ không những ham ăn lười làm, gia cảnh nghèo khó nhất trong thôn, lại còn nuông chiều con trai cực kỳ. Để Đình Muội kham hết công việc nặng nhọc bẩn thỉu trong nhà, chỉ coi con trai như báu vật. Đình Muội lên sáu, bảy tuổi thì đã bắt đầu nấu cơm, làm việc nhà, cực kỳ ngoan ngoãn chịu khó. Còn cậu em trai Lưu Vũ Khôn thì rất nghịch ngợm, từ nhỏ đã không lo học hành, lêu lổng suốt ngày, chỉ được cái dẻo miệng, dỗ ngon dỗ ngọt cho nên đôi vợ chồng đó thương nó nhất.

Khi Đình Muội tốt nghiệp cấp hai, đôi vợ chồng đấy còn định cho con bé nghỉ học, ở nhà, tính vài năm nữa sẽ gả nó đi, hốt một khoản sính lễ thật lớn. Cậu thấy có ngu không? Làm như vẫn còn là hai mươi năm trước ấy. Khi đó, hiệu trưởng trưởng cấp ba trong hiện đã mời cả lãnh đạo Sở Giáo dục đến, tôi cũng đi cùng. Lãnh đạo nổi giận, đôi vợ chồng đó mới không dám cho Đình Muội nghỉ học nữa. Sau đó, trường trong huyện cũng miễn học phí ba năm cho Đình Muội, tôi cũng khuyên họ rằng cho con cái ăn học cũng là để bố mẹ hưởng phúc. Nhờ vậy họ mới chịu để con bé tiếp tục học cấp ba.

Mùa Đông năm Đình Muội mới lên lớp Mười Hai, tuyết rơi rất to, cô bé nghỉ Đông về nhà. Nghe nói đôi vợ chồng đó bắt cô bé leo lên mái nhà quét tuyết cho nên cô bé bất cẩn ngã xuống. Khi chúng tôi và những người khác tới nơi thì Đình Muội đã bất tỉnh nhân sự, máu chảy ròng ròng. Tội vội vàng nhờ người lái xe đưa cô bé lên bệnh viện huyện. Cậu thấy đôi vợ chồng đấy có phải là tạo nghiệp không? Trong nhà có ba người không chịu làm việc, không chịu học hành, em trai đã lớn đầu mà còn sai bảo con gái, trời lạnh cắt da cắt thịt mà còn bắt con bé leo lên mái nhà quét tuyết! Tuy rằng là chuyện bất trắc, nhưng cũng làm người ta đau lòng!

Bệnh viện huyện vừa kiểm tra là đã nói không chữa được, phải chuyển lên thành phố. Đưa Đình Muội lên thành phố, vài ngày sau, cuối cùng cô bé cũng được cứu sống và tỉnh lại, nhưng lại bị ngốc. Bác sĩ nói trí tuệ của cô bé chỉ tương đương với một đứa trẻ năm sáu tuổi. Bệnh viện thành phố không chữa được, nói đưa lên bệnh viện Hiệp Hòa ở Bắc Kinh thì may ra còn có cơ hội. Nhưng hy vọng cũng không lớn, trong não có cục máu đông, nếu mở nắp sọ không khéo thì không những không chữa được não mà còn có thể mất mạng. Hết cách, lại đưa Đình Muội về bệnh viện huyện nằm nửa tháng rồi trở về nhà.

Từ đó trở đi, phượng hoàng vàng của thôn Mã Vĩ cũng không còn nữa. Ai nhắc đến chuyện này mà lòng không xót xa? Có người chửi rằng tất cả là do nghiệt hai vợ chồng kia tạo nên. Nhưng dù sao họ cũng là bố mẹ Đình Muội, họ cũng không cố ý. Chỉ là mọi người lo lắng, sau này Đình Muội nằm trong tay bố mẹ và em trai, sẽ phải sống thế nào?

Sau đấy, Đình Muội ở nhà hơn một năm, suốt ngày bị nhốt trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài. Tôi có đến thăm vài lần, cô bé gầy sộp, ngơ ngác, cũng ít nói, còn lại thì cũng ổn. Tôi cũng nghe người ta nói, thi thoảng người nhà còn đánh cô bé. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cảnh cáo bố mẹ cô bé đôi câu.

Nào ngờ mùa hè năm 2016, đôi vợ chồng đó hốt hoảng đến tìm tôi, nói rằng Đình Muội đã mất tích, nửa đêm bỏ nhà đi mất. Tôi tập hợp tất cả mọi người trong thôn tìm kiếm ở khu vực xung quanh suốt bốn năm ngày liền nhưng vẫn không tìm thấy tung tích cô bé. Tôi còn bảo họ đến đồn công an báo án, cảnh sát ở đồn công an có đến song vẫn không tìm được cô bé.

Có người nói, chắc chắn cô bé tự ra khỏi nhà, ngã xuống hồ, chết đuối rồi. Cũng có người nói cô bé xinh đẹp ngờ nghệch, phỏng chừng đã bị bố mẹ mình bán đi mất, rồi là vân vân và mây mây. Nhưng kể từ đó trở đi, thôn chúng tôi không còn ai nhìn thấy Lưu Đình Muội nữa.”

Nghe xong câu chuyện của Lưu Đình Muội, tâm trạng của Hạ Dũng Trạch đi xuống hẳn, cũng không nói gì cả. Lý Khinh Diêu bấy giờ mới hiểu ra, dưới lớp vỏ bọc cứng rắn của người cộng sự này vẫn còn đó một trái tim ấm áp.

Lý Khinh Diêu vỗ vai cậu ấy: “Thế nên chúng ta càng phải tìm ra tung tích của cô ấy bất kể còn sống hay chết và cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng.”

Có lẽ nửa năm nay theo chân Trần Phổ, nhìn thấy quá nhiều điều u tối nên con tim Lý Khinh Diêu vẫn mềm mại, song cũng có thể rất kiên cường.

Hạ Dũng Trạch gật đầu thật mạnh.

Tiếp theo, họ đến trường Trung học số 1 huyện và gặp giáo viên chủ nhiệm của Lưu Đình Muội hồi đó.

Lời kể của thầy giáo chủ nhiệm cơ bản giống với bí thư chi bộ thôn, chỉ là khi nhắc đến chuyện này, thầy ấy tức đỏ mặt tía tai, chửi rủa: “Một đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ, về nhà một chuyến mà bị ngã dập đầu! Thứ dập không phải chỉ là đầu trò ấy, mà còn là cả cuộc đời của của trò ấy! Ở trường học, giáo viên các bộ môn đều xem Lưu Đình Muội như báu vật, chỉ sợ có chuyện gì đó chiếm dụng tinh thần thể lực của trò ấy, ảnh hưởng đến việc học tập. Trò ấy là thí sinh thi đại học! Thí sinh thi đại học nào về nhà mà chẳng được hỏi han chăm sóc chu đáo, thành tích học tập của trò ấy còn nổi bật như vậy! Thế mà bố mẹ lại vừa dốt vừa ác, giờ nhắc lại tôi vẫn thấy tức lắm! Chao ôi! Nếu năm đó không xảy ra chuyện thì bây giờ có lẽ Lưu Đình Muội đã tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh rồi!”

Đôi mắt thầy giáo chủ nhiệm đỏ hoen, “Đồng chí cảnh sát, nếu các đồng chí đang tìm kiếm người mất tích, thì xin các đồng chí hãy nỗ lực hết mình để tìm ra Lưu Đình Muội. Trò ấy thật sự quá khổ và quá đáng thương! Nếu có thể tìm được trò ấy, bố mẹ trò ấy không nuôi thì lão già này sẽ nuôi! Dù sao năm nay tôi cũng về hưu, có lương hưu. Khi nào tôi già khọm, không khi lại được nữa, trò ấy sẽ sống ở viện dưỡng lão cùng tôi, tôi sẽ không để trò ấy phải bơ vơ một mình.”

Đôi mắt Lý Khinh Diêu ướt nhòe bởi những lời nói chân thành của thầy giáo chủ nhiệm. Cô gọi thầm cái tên đó trong lòng: Lưu Đình Muội, chị từng là cô gái tỏa sáng như vậy mà sao lại rơi vào tay của những kẻ đê hèn đó? Bọn họ thậm chí còn không xứng được chạm vào góc áo của chị.

Lý Khinh Diêu lại lấy ra ảnh của Lưu Hoài Tín, hỏi thầy giáo chủ nhiệm: “Người đàn ông tên Lưu Hoài Tín này cũng là học sinh tốt nghiệp trường các thầy. Thầy có ấn tượng không ạ?”

Thầy giáo chủ nhiệm nhận tấm ảnh xem xét, một lúc sau mới gật đầu: “Lưu Hoài Tín, tôi biết. Nhưng tôi không giảng dạy trực tiếp cậu ta. Cậu ta lớn hơn Đình Muội hai khóa, thành tích học tập cũng rất khá, thi đỗ một trường đại học 211 ở Tương Thành, từng có tên trong bảng vàng của trường. Vài tháng trước, tôi nghe phong thanh cậu ấy qua đời vì tự sát, không biết có thật không?”

Lý Khinh Diêu gật đầu: “Đã qua đời rồi ạ. Anh ta có quen Lưu Đình Muội không ạ?”

“Quen chứ. Có lẽ còn rất thân thiết. Tôi nhớ có vài lần cậu ấy giúp Đình Muội mang chăn gối và quần áo từ nhà đến, nói là hàng xóm. Lúc đó ngoại trừ nghỉ hè và nghỉ đông, Đình Muội hầu như không về nhà. Nhắc mới nhớ, cô cậu muốn tìm hiểu thêm tình hình của Đình Muội thì năm đó trò ấy có một người bạn thân, bây giờ cũng trở lại trường trung học chúng tôi làm giáo viên, tên là Thư Lệ Lệ.”

“Vậy thì tốt quá ạ. Chúng em muốn nói chuyện với Thư Lệ Lệ.”

“Hôm nay đi tham gia buổi học mở ở địa phương. Tôi sẽ gọi ngay cho cô ấy và bảo cô ấy liên lạc với cô cậu sau khi trở về.”