Đèn đường le lói, nhưng vẫn đủ rọi sáng phía trên thân cây.
Có người không biết là dùng đá hay dùng dao khắc ba hàng chữ xiên xẹo lên thân cây. Chữ như gà bới, nhìn qua là biết trình độ lớp Một lớp Hai Tiểu học.
[Tại sao anh không đến? Em tha thứ cho anh rồi.]
[Em xin anh đấy, anh đến nhanh đi. Em sợ quá.]
[Anh đừng bao giờ đến nữa, chúng ta cắt xoẹt.]
Lý Cẩn Thành nhìn chằm chằm vào những hàng chữ này. Cũng không hiểu cớ gì, ai cũng nói hiếm chi bằng nước mắt đàn ông. Xưa nay anh ít khi khóc, thế mà giờ đây khóe mắt lại cay cay.
Không biết tại sao nhưng anh nghĩ ba hàng chữ ngô nghê này nhất định là do cô gái ngốc nghếch đó để lại.
Ngày nào cô ấy cũng đến đây mà.
Anh dường như nhìn thấy trong suốt mấy ngày anh thực hiện nhiệm vụ và cắt đứt liên lạc với ngoại giới, cô luôn nhẹ nhàng chạy đến dưới gốc cây này vào mỗi chiều hoàng hôn buông xuống. Cô cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, chờ mong bóng dáng anh xuất hiện, từ hy vọng cho đến thất vọng.
Mãi cho đến khoảnh khắc chiếc xe ngựa bí ngô của nàng Lọ Lem mất đi phép màu, cô buồn bã và lo lắng, quay trở về ngôi nhà giam cầm thiên thần kia.
Lý Cẩn Thành giơ tay ra, ngón tay chạm lên bốn chữ [Em sợ quá].
Tại sao cô sợ? Ai khiến cô sợ? Lần trước rõ ràng cô không đồng ý để anh về nhà cùng cô, lại còn thể hiện rằng mình rất bảo vệ căn nhà đó. Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì sao?
[Sợ] này rốt cuộc là lời nói xằng nói xiên của cô hay là lời cầu cứu thật sự?
Anh lại sờ ba hàng chữ đó thêm một lần nữa, cúi đầu.
Anh bỗng dưng cảm thấy không hề hối hận vì đã tới đây hôm nay. Những dòng chữ này nếu người khác nhìn thấy, e là cảnh sát khác nhìn thấy đều chỉ nghĩ rằng là nét vẽ bậy của một đứa trẻ, chỉ có anh biết đó là cô.
Anh nghĩ, hôm nay anh nhất định phải đến phòng 101 một chuyến, tra rõ đầu đuôi sự việc xem rốt cuộc cô sống như thế nào? Tốt nhất là gặp được cô, trò chuyện với cô để cô biết rằng anh không cố tình thất hứa. Chỉ là do anh có nhiệm vụ, không phải anh không nhớ đứa bé này.
Nhưng hiện giờ anh phải đến phòng khám trước đã.
Vụ án của Lạc Hoài Tranh sắp sửa đi đến kết luận cuối cùng. Đó là lời nhờ cậy khẩn thiết của Lý Khinh Diêu, cũng là lời hứa trịnh trọng của anh. Anh phải tranh thủ thời gian níu lấy tia hy vọng cuối cùng.
—
Dạo này Diệp Tùng Minh lơ ngơ suốt ngày, hôm này còn suýt nữa kê nhầm thuốc cho bệnh nhân, bị Tôn Viễn An mắng cho một trận.
Bình thường, Tôn Viễn An là một người bác sĩ người thầy có trách nhiệm và rất nghiêm túc. Lời khiển trách của ông ấy khiến Diệp Tùng Minh rất xấu hổ. Nhưng nhớ đến những buổi tối đó, thuốc men Tôn Viễn An nhắm mắt kê đơn và thực hiện ca phẫu thuật vi phạm quy định thì Diệp Tùng Minh lại không thể nào đối diện với ánh mắt của ông ta.
Có lẽ, thật sự đã đến lúc anh ta nên rời khỏi đây.
Diệp Tùng Minh lại rút điện thoại ra, tìm vé tàu. Mấy ngày tới có tàu cao tốc về nhà.
Mấy hôm nay thời tiết ấm áp, bệnh cúm ít, bệnh nhân không nhiều. Dù anh ta xin nghỉ việc thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của phòng khám. Tôn Viễn An cũng có đủ thời gian để tìm một trợ lý mới.
Tôn Viễn An tan làm, đã ra về rồi. Ông ta thường xuyên đi đánh bài sau giờ làm. Đây có lẽ là lý do tại sao ông ta lại sẵn sàng làm những việc trái lương tâm để kiếm thêm những khoản ngoài luồng.
Diệp Tùng Minh ngồi một mình trước quầy thuốc, y tá cũng đã tan làm. Cửa cuốn phòng khám được kéo xuống một nửa, cũng chỉ còn lại một bóng đèn đang bật.
Diệp Tùng Minh lại ngẩn ngơ.
Anh ta lại nhớ đến người mình gặp gần đây.
Gã đàn ông vạm vỡ xăm trổ kín cánh tay. Hắn ta mặc áo phông đen, nét mặt lầm lì. Kiểu người này ai gặp ở ngoài đường cũng đều run cầm cập. Dạo này, Diệp Tùng Minh đã bắt gặp hắn ta hai lần.
Một lần là ở ngoài phòng khám, hắn ta đứng hút thuốc cạnh bồn hoa, nhận ra ánh mắt của Diệp Tùng Minh, hắn ta ngẩng đầu mỉm cười, trông rất hiểm ác.
Còn có một lần là khi Diệp Tùng Minh và Tôn Chỉ Lan – con gái của Diệp Viễn An gặp nhau. Thực ra mấy tháng nay, Diệp Tùng Minh cứ nghĩ đến chuyện chia tay nên rất ít khi gặp cô ấy. Lần nào anh ta cũng tìm lý do thoái thác, nhưng vẫn có nhiều khi bị cô ấy bắt bớ.
Hai người gặp nhau tại công viên.
Tôn Chỉ Lan cúi đầu nức nở, Diệp Tùng Minh thì đứng thẫn thờ, dường như đã không còn cảm thấy đau lòng nữa. Anh ta cũng đã từng nghĩ đến việc bộc bạch hết với Tôn Chỉ Lan và đưa cô ấy đi. Nhưng cô ấy có đi với anh ta không? Cô ấy sùng bái cha mình, gia đình bạn bè đều ở Tương Thành. Hơn nữa, khi họ bắt đầu hẹn hò, cô ấy đã từng nói rằng sẽ không bao giờ rời khỏi Tương Thành. Anh ta phải ở lại Tương Thành thì hai người mới có thể ở bên nhau.
Diệp Tùng Minh là một người cả nghĩ, có rất nhiều chuyện chất chứa trong lòng. Anh ta bôn ba bên ngoài đã được mấy năm, bây giờ chỉ muốn trở về nhà. Anh ta chỉ sợ rằng nói ra chỉ tổ phí công. Cuối cùng, cô ấy không lựa chọn anh ta, mà còn khiến cô ấy đau khổ thêm. Thế thì nói làm gì?
Đúng lúc này, Diệp Tùng Minh lại nhìn thấy người đàn ông kia. Hắn ta cầm một cây kem, hoàn toàn không ăn nhập với cánh tay rắn chắn và khí chất u ám. Hắn ta ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, chỉ cách họ chừng mười mấy mét.
Hắn ta lại nhìn Diệp Tùng Minh, còn nhỉn cả Tôn Chỉ Lan. Cái nhìn ấy cũng đủ khiến Diệp Tùng Minh hãi hùng.
Có nên báo cảnh sát không? Nhưng đối phương không làm gì cả. Anh ta cũng không chắc chắn đối phương có đến đây vì mình không.
Nếu là thật, thế thì mục đích của hắn ta là gì?
Trước đây, anh ta vẫn chưa ngờ đến. Nhưng vài ngày trước, Lý Cẩn Thành gặp anh ta, còn nhắc đến chuyện của Lạc Hoài Tranh. Anh ta đã tìm cơ hội đến chỗ gia đình Lạc Hoài Tranh nghe ngóng, chẳng mấy đã nghe ngóng được rất nhiều lời đồn. Ví dụ như sinh viên Thanh Hoa xuất sắc như vậy mà lại là một tên súc sinh, cưỡng hiếp bạn học. Hay là Lạc Hoài Tranh nhất định là bị người ta đổ oan, xưa nay cậu ta luôn là học sinh giỏi đạo đức tốt, hàng xóm láng giềng chứng kiến cậu ta trưởng thành, hơn nữa sắp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, không thể nào làm ra chuyện này.
Liên hệ với chuyện Lý Cẩn Thành nói lần trước, Hướng Tư Linh đã đi kiểm tra tại bệnh viện, vẫn còn là trinh nữ. Kết quả kiểm tra của cảnh sát vậy mà lại vô lý như vậy. Diệp Tùng Minh dường như đã hiểu ra.
Anh ta biết thứ mình nắm giữ trong tay có trọng lượng không chỉ là một mạng người.
Vì vậy mới có người theo dõi anh ta sao?
Nhưng thứ đó là anh ta âm thầm giữ lại, đến cả thầy cũng không biết, không một ai biết. Diệp Tùng Minh bừng tỉnh. Có lẽ đối phương chỉ theo dõi anh ta, đồng thời cảnh cáo anh ta không được đi tố giác sau khi nghe ngóng vụ án này. Không chừng thầy anh ta cũng đã bị theo dõi.
Anh ta không biết đối thủ là ai, cũng không rõ đối phương có còn tiếp tục hành động. Một trợ lý phòng khám như anh ta lại vì tốt bụng nhất thời, tốt bụng thời thời mà cứ như đang đứng trước vũng bùn đen ngòm, chỉ cần một phút lơ là liền bị người ta kéo xuống.
Diệp Tùng Minh sợ rồi.
Nhưng anh ta vẫn không ngừng suy nghĩ, có nên mang thứ đó đến đồn cảnh sát hay không? Làm như vậy liệu có giúp được thiếu niên vô tội đó không? Nhưng anh ta lại nghĩ, Hướng Tư Linh có thể kiểm tra ra là trinh nữ, nhỡ đâu tài liệu rơi vào tay người của đối phương thì không chỉ mất đi chứng cứ quan trọng duy nhất, mà anh ta cũng có thể gặp nguy hiểm.
Anh ta thật sự rất sợ. Bây giờ anh ta chỉ muốn về nhà.
Vì vậy, khi anh ta rầu rĩ hút một điếu thuốc lá rẻ tiền, nhìn thấy Lý Cẩn Thành bước vào phòng khám một lần nữa, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cương nghị và đôi mắt ngời sáng, Diệp Tùng Minh bỗng dưng nhận ra, tất cả có lẽ là sự sắp đặt của ông trời.
Song, anh ta vẫn không mạo hiểm lấy thứ đó ra, chỉ cắm đầu hút thuốc.
Lý Cẩn Thành làm như quen thân với anh ta, ngồi xuống ngoài quầy thuốc, châm thêm cho anh ta một điếu thuốc. Lần này Diệp Tùng Minh hoàn toàn không từ chối, anh ta nhận lấy và gài lên tai.
Lý Cẩn Thành nhìn xung quanh và bên ngoài phòng khám, hạ giọng nói: “Muốn hỏi cậu một chuyện.”
Không ngờ Diệp Tùng Minh lại cười, nói: “Lần nào anh cũng hỏi chuyện tôi không muốn nói.”
Phát giác có sự thay đổi tinh tế trong thái độ của anh ta, Lý Cẩn Thành có linh cảm tối nay rất có thể sẽ có đột phát ở chỗ Diệp Tùng Minh. Anh cũng cười, nói: “Lý Ngọc, còn có ba người đàn ông sống chung với cô ấy, cậu biết gì không?”
“Không biết.” Diệp Tùng Minh trả lời dứt khoát, anh ta thật sự không biết. Hiện tại trong lòng anh ta vô cùng khốn đốn. Anh ta sắp sửa chia tay người bạn gái mình yêu sâu đậm, còn bản thân thì đang bị đe dọa. Anh ta thật sự không muốn cành mẹ đẻ cành con.
“Tôi cũng muốn hỏi anh một vấn đề.” Diệp Tùng Minh nói. “Tại sao kết quả kiểm tra cảnh sát đưa cho Hướng Tư Linh lại là trinh nữ? Các anh kiểm tra ở đâu? Người bên anh có giám sát không?”
Lý Cẩn Thành là một người cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức nhận ra. Trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Tùng Minh: “Vậy là Hướng Tư Linh không phải là trinh nữ?”
Trong tình huống nào mà một trợ lý phòng khám lại có thể khẳng định chắc nịch rằng một cô gái vị thành niên đã không còn là trinh nữ?